Chương 184: Ngươi đoán xem mười tám năm qua bà ta đã làm cái gì? (2)
Chương 184: Ngươi đoán xem mười tám năm qua bà ta đã làm cái gì? (2)Chương 184: Ngươi đoán xem mười tám năm qua bà ta đã làm cái gì? (2)
"Hứa Mặc!" Dường như Hứa Uyển Đình nhận ra hắn, vội vàng hô một tiếng, chạy tới ngăn hắn lại.
"Hứa Mặc, chúng ta biết ngươi báo danh đại học Thanh Bắc!"
Hứa Uyển Đình vội vàng nói, khuôn mặt xám ngoét.
Hứa Mặc không muốn nói chuyện với chị ta, mặt mũi nhăn nhó đi vòng qua bên cạnh.
"Hứa Mặc, ngươi đi đâu? Nhìn thấy chúng ta còn không biết mở mồm ra chào hỏi sao?" Hứa Đức Minh cũng ngăn hắn lại, thoáng có chút bất mãn.
Hứa Mặc nhìn bọn họ nói: "Các ngươi chết hết rồi cơ mài”
Hứa Đức Minh nghe xong, vội vàng cau mày: "Ta biết trước kia chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng chuyện chuyển hộ khẩu, ta kiên quyết không đồng ý! Còn chuyện khác thì được! Lần này chúng ta đặc biệt tới tìm ngươi đấy!"
Hứa Mặc châm chọc cười: "Ngươi cảm thấy có thể nói chuyện gì nào? Các ngươi tưởng tên ta vẫn còn nằm trong sổ hộ khẩu thì có thể lợi dụng ta hả? Không có đâu, Hứa Đức Minh, các ngươi không thao túng nổi ta đâu!"
"Làm sao chúng ta có thể nghĩ như vậy? Ta chỉ muốn nói với ngươi, nhà họ Hứa là nhà ngươi, ngươi nên về nhà mới phải!" Hứa Đức Minh vội vàng nói.
"Vê nhà? Nhà nào cơ? Đừng ngủ mơ nữa Hứa Đức Minh!" Hứa Mặc trào phúng cười một tiếng, phớt lờ ông ta, nói với Tạ Băng Diễm: "Tạ Băng Diễm, sao ngươi không nói lý do vì sao phải trả thù ông ta? Thế mà ông ta vẫn đinh ninh rằng chẳng có chuyện gì xảy ra với nhà họ Hứa kìal"
Tạ Băng Diễm nghe xong, mặt mũi tái nhợt, không nói gì.
"Có cần ta nói thay ngươi không Tạ Băng Diễm! Đều bởi vì ông ta đúng không? Đều bởi vì Hứa Đức Minh đúng không?" Hứa Mặc bỗng nhiên bật cười, quay đầu nhìn Hứa Đức Minh: "Mười tám năm trước, có phải ngươi nuôi bồ nhí bên ngoài không?”
Hứa Đức Minh sững sờ, trừng to mắt.
"Vì muốn một đứa con trai, ngươi đúng là không từ thủ đoạn!" Hứa Mặc cười nói: 'Nhưng ngươi vẫn chưa tàn nhẫn bằng Tạ Băng Diễm! Ngay ngày biết tin, ngày hôm sau bà ta đã bỏ rơi ta, ngươi đoán xem mười tám năm qua bà ta đã làm cái gì?"
Sắc mặt Hứa Đức Minh không khỏi trắng bệch, quay đầu ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Tạ Băng Diễm.
"Mười tám năm trước, bồ nhí?"
"Ngươi đừng bảo không nhét! Chỉ tiếc là cuối cùng ngươi vẫn không có được con trai! Đương nhiên rồi, bởi vì Tạ Băng Diễm giở chút thủ đoạn, ép người đàn bà kia phải rời khỏi ngươi! Nhưng giấy không thể gói được lửa!" Hứa Mặc cười nói, nhưng nụ cười ngày càng trở nên lạnh lẽo.
"Bà ta cho rằng trả thù ta chính là trả thù ngươi! Nhà họ Hứa các ngươi muốn con trai, bà ta sẽ vứt đứa con trai đó đi, yêu thương con nuôi! Ừm, Hứa Tuấn Triết...
Hứa Mặc nhìn Hứa Tuấn Triết, ranh mãnh cười nói: "Ngươi đoán xem rốt cuộc tình cảnh bây giờ của ngươi là gì? Ngươi tưởng Tạ Băng Diễm yêu thương ngươi thật đấy à? Ta nhổ vào! Chẳng qua bà ta đang diễn cho Hứa Đức Minh xem thôi! Bà ta muốn Hứa Đức Minh tận mắt nhìn thấy, bà ta cưng chiều một đứa con hoang!"
Hứa Đức Minh nghe xong, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, khó tin nổi nhìn Tạ Băng Diễm.
Cổ họng ông ta đột nhiên nghẹn lại, không thể nào phát ra tiếng, tay phải chỉ vào Tạ Băng Diễm, ngón tay run lẩy bẩy.
Tạ Băng Diễm bị vạch trần, sắc mặt tái nhợt, bà ta nhìn Hứa Đức Minh, vẻ mặt hả hê nói: "Không sail Hắn nói đúng! Hứa Đức Minh, ngươi sẽ chết không được tử tết"
"Hóa ra là vì ta! Hóa ra là vì ta!" Cơ thể Hứa Đức Minh run rẩy, lung lay sắp đổ.
Hứa Uyển Đình giật mình, vội vàng đỡ lấy ông ta: "Bốt"
"Hóa ra ngươi đã biết cả rồi!" Hứa Đức Minh khó khăn nhìn chằm chằm vào Tạ Băng Diễm.
"Ta biết tỏng! Mười tám năm trước, ta đã biết cả rồi! Trong lòng ta hận ngươi muốn chết! Ta hận ngươi, hận tất cả mọi người! Ta sinh cho nhà họ Hứa các ngươi sáu đứa con gái, nhưng nhà họ Hứa các ngươi trả lại cho ta cái gì? Hứa Đức Minh, ngươi trả lại cho ta cái gì hả?" Tạ Băng Diễm cắn răng nghiến lợi nói.
"Trả cho ta một thân bệnh tật, một thân đau đớn, khi ta nhìn thấy hắn, ta lại nhớ đến khuôn mặt của con điếm kia! Hận không thể khiến con điếm đó chết sớm một chút!"
"Ta biết ngay mà!" Hứa Mặc nhìn Tạ Băng Diễm, cười mỉa: "Ngươi nhìn thấy ta là nhớ lại cảnh tượng ngươi suýt nữa khó sinh mà chết! Ngươi vừa nhìn thấy ta là nghĩ đến ả bồ nhí kia, cho dù bọn họ đã cắt đứt liên lạc mười sáu năm! Nhưng mười mấy năm đó cũng không thể làm nguôi ngoai nỗi căm hận trong lòng ngươi, ngược lại càng ngày càng hận!"
"Ngươi và Hứa Đức Minh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã dính lấy nhau, đã từng anh anh em em, tình sâu như biển! Ngươi không nhịn được sự phản bội của ông taI"
Hứa Mặc vừa nói vừa lùi lại, vỗ tay bôm bốp: "Nhưng liên quan đếch gì đến ta! Mắc mớ gì đến ta? Hả Tạ Băng Diễm, tất cả những chuyện này đều chẳng liên quan gì đến ta đúng không?"