Chương 185: Bà ta tự tay hủy hoại con của mình! (1)
Chương 185: Bà ta tự tay hủy hoại con của mình! (1)Chương 185: Bà ta tự tay hủy hoại con của mình! (1)
Tạ Băng Diễm nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia hoảng hốt rồi biến mất, nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng.
"Thật ra kẻ đáng thương nhất chính là Hứa Tuấn Triết!" Hứa Mặc bật cười nhìn Hứa Tuấn Triết: 'Em trai Hứa Tuấn Triết yêu dấu, ngươi biết vì sao mình lại tôn tại không? Ha ha ha, tất cả mọi chuyện mắc cười thật nhỉ? Lẽ ra ngươi không nên tồn tại mới đúng!"
Hứa Tuấn Triết nghe xong, vội vàng nhìn Hứa Đức Minh, rồi lại nhìn Tạ Băng Diễm, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi và bối rối.
"Đừng sợi Em trai Hứa Tuấn Triết của ta, tương lai còn dài màI" Hứa Mặc lém lỉnh cười với cậu ta: "Cứ thong thả thôi! Những chuyện nên đến sẽ từ từ đến! Từng người một, không ai có thể trốn thoát! Chúng ta, rồi sẽ tiến tới bên nhau!"
Nói xong, Hứa Mặc xoay người bỏ điI
Xung quanh im lặng đến chết người, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một cơn gió nhẹ thổi từ phía đông của vườn Thanh Bắc, cuốn lên vài cành liễu.
Cách đó không xa, hai con thiên nga dẫn theo một đàn con non bơi dưới nước, con thiên nga mẹ ngậm lấy một con cá từ dưới nước, đút cho con non ăn, con non kia ăn đến say sưa ngon lành, chít chít kêu lên.
Đàn thiên nga hòa thuận vui vẻ, bơi về phía bờ bên kia.
Bên cạnh còn có mấy sinh viên đại học Thanh Bắc đi qua, nhưng xung quanh lại tính mịch, lặng ngắt như tờ.
Một bầu không khí khủng bố bao trùm.
Hứa Đức Minh gân như nằm trên mặt đất, đối mặt với Tạ Băng Diễm, hai tay run rẩy. Mà Tạ Băng Diễm cũng đang nhìn ông ta, trong mắt mang theo oán hận ngút trời và hả hê.
Dường như bởi vì câu đố đã có lời giải, cuối cùng bà ta cũng có thể trả thù Hứa Đức Minh, nỗi oán hận trong lòng được giải tỏa.
Hứa Uyển Đình không ngờ sự việc là như vậy, sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể đỡ lấy Hứa Đức Minh, ngăn cản ông ta hoàn toàn ngã xuống đất.
"Tạ Băng Diễm, ngươi thật ác độc, thật sự quá ác độc!" Hứa Đức Minh liên tục mở miệng nói.
"Ta ác độc? Ta ác độc hơn ngươi chắc?" Tạ Băng Diễm cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Hắn nói không sai, mười tám năm qua, ta thừa biết hắn ở đâu, chỉ là không muốn đón về mà thôi! Cho dù là bốn năm trước cũng không hề muốn! Hứa Đức Minh, ngươi hẳn phải đoán được kết cục của mình vào ngày ngươi vượt quá giới hạn rồi chứ. Bây giờ còn nói ta ác độc?"
"Ngươi nhìn đi! Trại trẻ mồ côi đã hoàn toàn dạy hư hắn, hắn đã trở thành một kẻ vô dụng từ đầu đến chân! Không phải nhà họ Hứa các ngươi muốn hắn kế thừa gia nghiệp sao? Ha ha, kế thừa đi!"
Tạ Băng Diễm khoái chí nói.
"Ngươi điên rồi! Ngươi điên thật rồi rồi!" Sắc mặt Hứa Đức Minh trắng bệch.
"Ta điên rồi đấy! Năm đó! Ta vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, phải trơ mắt chứng kiến ngươi ra ngoài vụng trộm gặp gỡ ả điếm kia trong chính ngày ta sinh con! Một lần, hai lần, ba lần. .. Vô số lần! Vì nhà họ Hứa các ngươi, ta đã hao hết tâm huyết và thanh xuân! Ngươi nên sớm nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay mới phải!" Tạ Băng Diễm ngoan độc mở miệng.
"Ta đã chấm dứt quan hệ với cô ta, không còn bất kỳ dính líu nào đến cô ta nữa!" Hứa Đức Minh giận dữ hét lên.
"Không dính líu thì ta không hận sao? Khoảnh khắc ta biết chuyện đó, ngươi đã chết rồi!" Tạ Băng Diễm cười mỉa: "Nếu không phải ta sai người đi tìm ả điếm kia, ả sẽ chịu rời đi chắc? Hứa Đức Minh, ta không hận con ả đó, ta hận ngươi kìa! Ta vừa nhìn thấy Hứa Mặc là nhớ đến chuyện ngươi và ả khốn đó chim chuột sau lưng ta! Cả đời ta sẽ không thể nào quên được chuyện này!"
"Hắn là con trai ruột của ngươi, ngươi bỏ được hắn sao?" Hứa Đức Minh điên tiết gào lên: "Có chuyện gì thì tính lên đầu ta này! Đó là con trai ruột của ngươi mài"
"Nếu không làm vậy thì sao ngươi có thể cảm thấy đau đớn? Bây giờ không chịu nổi nữa à?" Tạ Băng Diễm tiếp tục đay nghiến.
"Được được được! Ngươi điên thật rồi! Ta không ngờ là vì nguyên nhân này! Đồ tâm thân!" Hứa Đức Minh nói năng lộn xộn.
"Ta là đồ tâm thần, ngươi cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu! Ta không được thoải mái thì ngươi cũng đừng hòng!" Tạ Băng Diễm cả giận nói.
"Điên rồi điên rồi! Tất cả đều điên hết rồi!"
Hứa Đức Minh không ngờ chuyện lại thành ra nông nỗi này, trong lòng căm hận!
Dường như Tạ Băng Diễm cũng không muốn nói chuyện, bỗng nhiên bà ta ngồi phịch xuống ghế đá bên cạnh, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Hứa Tuấn Triết thấy vậy cũng không biết phải làm sao, đột nhiên không biết nên làm gì cho phải.
Dường như cậu ta đã hiểu ra mục đích Tạ Băng Diễm nhận nuôi mình, hóa ra bản thân cậu ta chính là công cụ cho người ta lợi dụng!
Bản thân cậu ta là một quân cời
Cậu ta chợt cảm thấy gió có hơi lạnh, máu đông cứng lại, toàn thân như rơi vào hâm băng.
Hứa Tuấn Triết không dám xen vào chuyện này.