Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Bà Ta Tự Tay Hủy Hoại Con Của Mình! (2)

Chương 186: Bà ta tự tay hủy hoại con của mình! (2) Chương 186: Bà ta tự tay hủy hoại con của mình! (2)Chương 186: Bà ta tự tay hủy hoại con của mình! (2)

Cậu ta lo sợ một khi tấm màn che xốc lên, bản thân sẽ mất đi tất cả những gì đang có, thậm chí còn không dám mở lời an ủi Tạ Băng Diễm.

"Mẹ! Chuyện chúng ta đều không thích Hứa Mặc, ngươi cũng biết?" Bỗng nhiên Hứa Uyển Đình mở miệng hỏi Tạ Băng Diễm.

"Biết!" Tạ Băng Diễm đáp.

"Ta cho người đuổi đánh hắn!" Hứa Uyển Đình nhìn Tạ Băng Diễm.

"Biết! Chưa đánh chết!" Tạ Băng Diễm trả lời.

Hứa Uyển Đình nghẹn lại, cả người không rét mà run.

Chị ta khó khăn há hốc mồm, định hỏi thêm mấy câu, nhưng lại phát hiện bản thân không thể nào phát ra tiếng.

Mọi thứ thật đáng sợ.

Thế mà Tạ Băng Diễm lại trơ mắt chứng kiến tất cả, bảo sao Hứa Mặc nói lòng bà ta sáng như gương!

"Mẹ, thế tại sao ngươi không cho Hứa Mặc chuyển hộ khẩu, thoát khỏi nhà họ Hứa chúng ta?" Suy nghĩ một chút, cuối cùng Hứa Uyển Đình vẫn mở miệng.

Tạ Băng Diễm không nói lời nào, nước mắt rơi xuống phá vỡ khuôn mặt tiều tụy được trang điểm đậm.

"Hay ngươi vẫn cảm thấy Hứa Mặc là con mình, cho nên không bằng lòng để hắn rời đi?" Hứa Uyển Đình tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tạ Băng Diễm.

Tạ Băng Diễm vẫn lặng im, khụt khịt mũi, khóe mắt càng có nhiều nước mắt, hai tay dường như đang run rẩy.

Bà ta đã tự tay hủy hoại con của mình!

Chỉ để trả đũa người chồng không chung thủy!

Mười mấy năm qua, bà ta đã nằm mơ vô số lần, mơ thấy đứa bé kia, cả đêm lăn lộn khó ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng bà ta ngày càng oán hận, càng ngày càng cảm thấy khó mà tha thứ.

Việc chồng ngoại tình trong thời kỳ bà ta đang cho con bú giống như một mũi kim thép hung hăng đâm vào trái tim bà ta, khiến cho bà ta ăn không ngon ngủ không yên.

Duy chỉ có nghĩ đến trả thù ông ta, bà ta mới cảm thấy dễ chịu.

Nhưng chung quy đứa trẻ đó vẫn là máu mủ của bà ta.

Là đứa con trai bà ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra.

Cho dù có thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng khó mà dứt bỏ đoạn tình cảm này.

Lúc này trong lòng Tạ Băng Diễm chỉ cảm thấy thật hận!

Hứa Uyển Đình nhìn mẹ, lập tức hiểu được bà ta đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu vô cùng!

Dưới cái nhìn của chị ta, Tạ Băng Diễm chính là tự làm tự chịu.

Nhưng bà ta cũng là một kẻ đáng thương mà? Hứa Uyển Đình không biết nên nói gì cho phải, bây giờ trong lòng chỉ lo lắng cho Hứa Mặc. Khi biết được bản thân bị mẹ đẻ vứt bỏ, muốn đầu độc chết hắn, chỉ sợ Hứa Mặc đã chết tâm từ lâu rồi.

Chẳng trách lúc hắn nhận phỏng vấn, hắn không ngần ngại nói cả nhà bọn họ đã chết hết rồi!

Hứa Uyển Đình không biết Hứa Mặc đã tuyệt vọng cỡ nào!

Vừa nghĩ tới chuyện hắn phải lăn lộn ở trại trẻ mồ côi mười bốn năm, không nơi nương tựa, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vất vả lắm mới trở về nhà lại bị bố mẹ đẻ và chị gái ruột ngược đãi, Hứa Uyển Đình suýt nữa ngạt thở, vô cùng hận bản thân mình.

Tại sao chị ta không phát hiện ra điểm này sớm một chút?

Tại sao chị ta không tỉnh ngộ sớm hơn?

Vốn dĩ ban đầu cả gia đình còn định dạo chơi quanh vườn Thanh Bắc một vòng, nhưng bây giờ chẳng ai có hứng nữa.

Hứa Đức Minh biết đáp án, vẻ mặt không khá lên nổi.

Tạ Băng Diễm cũng không cho ông ta sắc mặt tốt, câm như hến, nước mắt chảy dài.

Hứa Uyển Đình và Hứa Mạn Ny chỉ có thể đi về trước.

"Tuấn Triết à, lo học hành cho tốt nhé! Ngươi vào ký túc xá trước đi! Những chuyện khác tính sau!”

"Còn anh Hứa Mặc...' Hứa Tuấn Triết còn muốn hỏi gì đó.

Hứa Uyển Đình nói: "Tạm thời chuyện này không liên quan tới ngươi, để sau hãy nói!"

Chị ta tâm phiền ý loạn, không muốn giải thích quá nhiều.

"Dạ!" Bây giờ Hứa Tuấn Triết cũng không tiện xen vào chuyện này, nhà họ Hứa đang loạn thất bát tao, cậu ta không rõ vị trí lúc này của mình.

Cậu ta cần tìm cơ hội để lấy lại vị trí ngay lập tức!

Hứa Uyển Đình đưa Hứa Tuấn Triết về trường, sau đó dẫn Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm đến khách sạn.

Nghe nói Tạ Băng Diễm còn muốn về nhà ngoại một chuyến, nhà họ Tạ có chút danh tiếng ở Thủ Đô, là gia tộc lớn giàu có, đã hai năm Tạ Băng Diễm chưa về nhà, bây giờ cần phải qua thăm người thân.

Hứa Đức Minh cũng phải xử lý chuyện công ty, cho nên tự rời khỏi khách sạn.

"Mạn Ny à, ngươi ở lại khách sạn đi! Không thì ra ngoài chơi với bạn bè! Ta đến công ty con đây!" Hứa Uyển Đình nói.

"Vâng! Mà chị này, Hứa Mặc... Thật sự không sao chứ?" Hứa Mạn Ny nhìn Hứa Uyển Đình.

"Ngươi cảm thấy hắn sẽ thế nào?" Hứa Uyển Đình hỏi.

"Ta nghĩ hắn rời khỏi nhà chúng ta cũng chẳng sao! Vì sao bố mẹ phải khóc?" Hứa Mạn Ny không hiểu nổi.

Hứa Uyển Đình nghe xong, thở dài: "Ngươi vẫn nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Nói xong cũng lười dông dài với cô ta, quay người rời đi!
Bình Luận (0)
Comment