Chương 215: Giống như một con gián đánh mãi không chết (2)
Chương 215: Giống như một con gián đánh mãi không chết (2)Chương 215: Giống như một con gián đánh mãi không chết (2)
Hứa Tuyết Tuệ trâm mặc, suy nghĩ một chút, nói: "Bố! Chuyện ta làm với Hứa Mặc... Thật xin lỗi!"
"Ta đã biết chuyện của ngươi rồi! Hôm qua ta và chị cả của ngươi đã xem video rồi! Ngươi thật sự đã làm rất nhiêu chuyện!" Hứa Đức Minh không nhịn được nhìn chị ta nói: "Ta không ngờ các ngươi lại làm ra được những chuyện này đấy!"
"Hu hu, ta rất xin lỗi hắn! Đều là lỗi của ta!" Hứa Tuyết Tuệ bật khóc.
"Ngươi đi với ta! Ta cần điều tra rõ chuyện năm đó!" Hứa Đức Minh nói.
Hứa Tuyết Tuệ không nói được gì nữa, chỉ có thể vừa khóc vừa đi theo ông ta đến trại trẻ mồ côi Thành Đông.
Đây là trại trẻ mồ côi mà Hứa Mặc từng ở.
Nói đến cũng thật buồn cười.
Nơi này cách nhà họ Hứa cũng không xa, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cuộc sống ở đây lại như khác một trời một vực với nhà họ Hứa.
Năm đó, nhà họ Hứa đã đón Hứa Mặc từ trại trẻ mồ côi này trở vê.
Trại trẻ mồ côi Thành Đông giống như trước đây vẫn có rất nhiều trẻ mồ côi, hình như bây giờ đang có giáo viên dạy hát cho đám trẻ.
Những bài hát này đều liên quan đến sự tưởng nhớ bố mẹ của lũ trẻ.
Mấy đứa bé này đều hát rất hay.
Hứa Đức Minh và Hứa Tuyết Tuệ nhanh chóng tìm được viện trưởng và giáo viên của trại trẻ mồ côi, sau đó hỏi thăm về chuyện xảy ra mười chín năm trước.
Viện trưởng rất ngạc nhiên khi thấy bọn họ đến đây, sau khi Hứa Đức Minh nói ra thân phận của mình, viện trưởng Triệu mới hiểu ra, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trước kia.
"Nhắc đến đứa trẻ Hứa Mặc này, rất đáng thương! Lúc đó trời mưa to gió lớn, lại đang có bão, đứa bé bị đặt trên phiến đá trước cửa, chịu đựng sự vùi dập của mưa gió!"
"Lúc đó không có người nghe được tiếng khóc của hắn, sau khi tạnh mưa, hắn lại bị rơi xuống cái khe nước bên cạnh! Cũng chính là ở bên ngoài cánh cửa đó!"
"Lúc đó có rất nhiều côn trùng bò lên trên người hắn, lúc chúng ta phát hiện ra thì hắn đã bị côn trùng cắn đến nỗi sưng đỏ hết cả người!"
"Lúc đó hắn chỉ còn một hơi thở yếu ớt, chúng ta đều nghĩ rằng hắn không thể cứu được nữa, có lẽ phải mang đi chôn rồi! Nhưng mà may mắn thay đứa bé này phúc lớn mạng lớn, cuối cùng đã cứu được mạng sống của hắn từ tay tử thần!"
Sau đó viện trưởng tìm được rất nhiều ảnh của Hứa Mặc đưa cho Hứa Đức Minh và Hứa Tuyết Tuệ xem.
Hai người bọn họ mang đến rất nhiều tiên và quà tặng để tài trợ cho trại trẻ mồ côi.
Cho nên viện trưởng Triệu cũng bằng lòng kể cho bọn họ nghe những chuyện xảy ra trước kia.
"Bức ảnh này là lúc hắn ba tuổi, không có ai để ý đến hắn nên bị rớt xuống con sông nhỏ bên cạnh! May mắn thay hắn đã tự mình bò lên được!" "Đây lúc năm tuổi, hắn nghịch lửa xém chút đã đốt luôn trại trẻ mồ côi!"
"Nhưng mà quan trọng vẫn là những chuyện này..."
"Khi đó có rất nhiều đứa bé ở trại trẻ mồ côi nhớ bố mẹ, cứ tối đến chỉ cần một đứa khóc đòi bố mẹ thì những đứa còn lại cũng sẽ khóc theo! Nếu mà nói người khóc lớn nhất có lẽ là đứa bé Hứa Mặc này!"
"Đương nhiên! Hắn khóc thì khóc, nhưng đến ngày thứ hai thì cũng quên luôn chuyện này!"
"Những đứa bé trong trại trẻ mồ côi của chúng ta, thật ra đều nhớ đến bố mẹ của mình, đều muốn tìm được bố mẹ, chỉ là đáng tiếc phần lớn trẻ mồ côi ở đây đều là bị vứt bỏ! Từ lúc bọn chúng mười tuổi, đã bắt đầu học cách kiếm ăn, làm việc bên ngoài, để duy trì cuộc sống của chính mình!"
"Có một năm, Hứa Mặc và mấy đứa Đường Lỗi kia lén chạy ra ngoài đường ăn xin, chúng ta bắt được thì đưa bọn chúng trở vê!"
Hứa Đức Minh nhìn bức ảnh, thấy lúc đó Hứa Mặc còn rất non nớt, rất gầy, trên người hắn mặc rất ít quần áo.
Ăn mặc quần áo rách rưới và bẩn thỉu, ăn xin ở trong một cái công viên gần đó.
Hắn bò ở trên đất cầu xin người khác bố thí chút tiền.
"Bức ảnh này. . " Hứa Tuyết Tuệ nhìn một tấm ảnh, cảm thấy có chút quen thuộc, không khỏi ngẩn người.
"Nơi này cách đây không xa, công viên nước Cao Nhạc?” Hứa Đức Minh nhận ra cái công viên nước đó.
Hứa Đức Minh rít một hơi thuốc lá, cầm lấy bức ảnh, cánh tay run nhè nhẹ.
Viện trưởng Triệu cười nói: "Đúng Vậy! Chính là ở đó! Ở đó có rất nhiều người, Hứa Mặc và đám Đường Lỗi hay lén chạy đến đó để xin ăn! Chúng ta cũng không giữ được hắn! Bọn họ đến đó rất nhiều lần!"
Hứa Đức Minh hít một hơi, cầm lấy bức ảnh, cánh tay có chút run rẩy.
"Ta, ta hình như có chút ấn tượng!" Hứa Tuyết Tuệ giống như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động ra, mở một cái album ảnh trên điện thoại ra tìm ảnh đã chụp.