Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Nhìn Cậu Ta Xây Tòa Nhà Cao (1)

Chương 216: Nhìn cậu ta xây tòa nhà cao (1) Chương 216: Nhìn cậu ta xây tòa nhà cao (1)Chương 216: Nhìn cậu ta xây tòa nhà cao (1)

Rất nhanh chị ta ta đã tìm được một bức ảnh, cơ thể Hứa Tuyết Tuệ không ngừng run lên.

"Bố... Bố...' Chị ta run lên, mở bức ảnh đó ra đưa cho Hứa Đức Minh.

Hứa Đức Minh nhìn một cái, sắc mặt như cứng lại.

"Khi đó cả nhà chúng ta cùng đến công viên nước chơi, chắc khoảng tám chín năm trước! Có mấy đứa bé bò trên đường ở bên ngoài công viên nước Cao Nhạc, cô tư và cô năm thấy chúng nó đáng thương liền lấy chút tiên ra cho chúng!" Hứa Tuyết Tuệ nói.

"Nhưng mà khi mẹ nhìn thấy thì không cho cô tư và cô năm làm vậy, nói là nếu sau này bọn họ không học thật giỏi thì cũng sẽ cho họ ra đường ăn xin như những đứa bé này!"

"Bố nhìn xeml Còn có tấm hình này, mẹ cướp tiền lại từ trong tay mấy đứa bé!"

Hứa Tuyết Tuệ đã quay chụp rất nhiều ảnh và video, mở ra từng tấm cho Hứa Đức Minh xem, rất nhiều rất nhiều, trong đó có khoảng năm, sáu tấm là ở công viên nước Cao Nhạc kia.

Năm, sáu tấm này đều là chụp đám người Hứa Mặc.

Cả nhà bọn họ cùng nhau vào trong đó chơi, lúc đó còn ghét bỏ mấy đứa ăn mày này cản đường bọn họ xin tiền.

Ông ta và Tạ Băng Diễm còn ghét bỏ ra mặt xua tay đuổi bọn chúng đi.

Vẫn còn nhớ khi đứa bé đó thấy cả nhà bọn họ cùng nhau đi vào bên trong chơi, trong mắt có biết bao nhiêu ngưỡng mộ.

Mà hắn chỉ có thể bò ở bên ngoài xin ăn!

Hai tay Hứa Đức Minh run rẩy, nhìn từng bức ảnh một, từng đoạn ký ức hiện lên trong đầu ông ta.

"Chúng ta ở trong công viên nước chúc mừng sinh nhật! Đám người Hứa mặc cũng đến đây! Bọn họ bò ở bên ngoài xeml" Hứa Tuyết Tuệ hít mũi nói.

"Tấm hình này. .. Là bố bảo Tiểu Lý đuổi bọn chúng đi!"

"Ta nhớ!" Hứa Đức Minh khàn giọng nói: "Ta nhớ rất rõ! Trí nhớ của ta cũng không có vơi đi chút nào!"

"Nói như vậy thì hắn đã biết chúng ta từ trước rồi!" Hứa Tuyết Tuệ đỏ mắt.

Hứa Đức Minh không nói gì, tiếp tục hút một điếu thuốc, nói chuyện với viện trưởng Triệu.

Hình như còn có rất nhiều chuyện bọn họ vẫn chưa biết.

"Vẫn nhớ có mấy lần, bảo vệ của công viên nước đó nhìn thấy bọn hắn, không cho bọn hắn ở đó xin ăn! Đuổi tất cả bọn chúng ra ngoài, đứa bé Hứa Mặc này rất kiên cường, không muốn đi, liền bị bọn họ đánh một trận! Bị đánh đến nổi mặt mũi bầm dập, lúc bọn chúng trở về trại trẻ mồ côi, cũng thay đổi không ít!"

Viện trưởng trại trẻ mồ côi nhớ lại những chuyện trước kia, cảm thấy rất thú vị, lại cười nói: "Nhưng mà bọn chúng giống như những con gián vậy, đánh mãi không chết, như vậy bọn chúng mới có thể sống đến tận bây giờ! Nói thật, ta đã nhìn đứa trẻ Hứa Mặc này từ nhỏ đến lớn, hắn kiên cường, thông minh, không sợ thất bại, lại rất chăm chỉ, rồi sẽ có một ngày hắn thành công!"

"Nghe nói bây giờ, hắn đã thành công rồi!" Hứa Đức Minh há hốc mồm, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Hứa Tuyết Tuệ.

Hứa Tuyết Tuệ cũng nhìn Hứa Đức Minh.

Ông ta cũng nhớ có một lần Hứa Mặc bị bảo vệ của công viên nước đánh, là do Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm đi khiếu nại rằng ở trong công viên có ăn mày.

Khi đó, mấy tên bảo vệ kia rất tức giận.

Khi bọn họ về nhà, còn nhìn thấy đứa bé kia bị đánh.

Bọn họ ngồi trên xe sang cười cợt, như rất hả hê cười trên nỗi đau của người khác vậy.

Hứa Đức Minh chỉ cảm thấy trong tim như đang nhỏ máu, run run rẩy rẩy tìm cái bật lửa và thuốc lá, đốt một điếu nữa và hít một hơi thật sâu.

Khói mờ mịt, che khuất tầm nhìn của Hứa Đức Minh. Ông ta đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa và tiếp tục hít vài hơi thuốc.

Ký ức trong đầu ông ta càng trở nên rõ ràng hơn.

Ngày đó, bọn họ đã thuê một nhà hàng bên cạnh công viên để tổ chức tiệc sinh nhật cho Hứa Tuấn Triết. Bỗng có một vài đứa trẻ ăn xin đã đi đến gần, khiến bọn họ cảm thấy khó chịu và chỉ muốn đuổi chúng đi.

Ngày đó, Hứa Đức Minh còn gọi điện và mắng mỏ bảo vệ công viên, chỉ trích bảo vệ không có trách nhiệm, để cho những đứa trẻ ăn xin làm phiền đến niêm vui của bọn họ.

Hứa Đức Minh hoàn toàn không biết rằng đứa trẻ đó có mối quan hệ thân thiết với ông ta.

Hút hết điếu này đến điếu thuốc khác, không thể hút hết.

Trong phòng, Hứa Tuyết Tuệ vẫn đang trò chuyện với viện trưởng Triệu, và dường như chị ta cũng nhớ ra rất nhiều chuyện, khuôn mặt chị ta tràn đầy vẻ khó chịu.

Hứa Đức Minh liên tục hút thuốc rồi đi vào và tiếp tục tìm hiểu về những chuyện sau đó.

Có nhiều sự việc mà trong một thời gian ngắn không thể nói hết.

Viện trưởng Triệu đã lấy ra nhiêu bức ảnh chụp về Hứa Mặc, từng bức một đưa cho bọn họ xem. Những bức ảnh này đã được chụp từ rất lâu.

Gần như mỗi năm, trại trẻ mồ côi sẽ lưu giữ một số bức ảnh của những đứa trẻ để sau này có thể cho các bậc phụ huynh xem.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment