Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 219 - Chương 219: Ngươi Ngàn Vạn Lần... Đừng Chết Trước Ta (1)

Chương 219: Ngươi ngàn vạn lần... Đừng chết trước ta (1) Chương 219: Ngươi ngàn vạn lần... Đừng chết trước ta (1)Chương 219: Ngươi ngàn vạn lần... Đừng chết trước ta (1)

Lòng dạ của Hứa Tuấn Triết của hiện tại vẫn không thâm sâu bằng so với Hứa Tuấn Triết ở tương lai. Ba mươi năm về sau, Hứa Tuấn Triết sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, lòng dạ cậu ta sâu không thấy đáy.

Hiện tại, mọi thứ của Hứa Tuấn Triết đều nằm trong tâm kiểm soát của Hứa Mặc. Dường như Hứa Tuấn Triết hơi lo lắng và muốn thể hiện bản thân cậu ta nhưng hành động của cậu ta trở nên vô cùng lúng túng.

Trong tháng vừa qua, Hứa Tuấn Triết đã thuyết trình ba lần tại trường, chia sẻ quan điểm của bản thân cậu ta về khởi nghiệp và thu hút được sự quan tâm của người khác...

Hứa Mặc không lo lắng bởi công ty xe điện của Hứa Tuấn Triết chỉ vừa mới bắt đầu. Hứa Mặc cần đợi cho đến khi nó phát triển đủ thì hắn mới có thể hành động.

Chỉ khi đó, Hứa Tuấn Triết mới cảm nhận được sự đau khổ tột cùng!

Có vẻ như do các dịch vụ xe điện công cộng đã chiếm một phần thị trường mà trước đây thuộc về công ty xe đạp Little Monster, nên Hứa Tuấn Triết cảm thấy vô cùng tự tin. Hôm nay, cậu ta lại đang thuyết trình tại Đại học Thanh Bắc, chia sẻ kinh nghiệm về khởi nghiệp.

Ban đầu Hứa Mặc không có ý định đi đến nghe. Nhưng một cách tình cờ, tiết học của hắn cũng ở đó và Đưỡng Lỗi cũng đang học ở lớp bên cạnh. Vì vậy Hứa Mặc đã đi qua xem.

Có rất nhiều người đến nghe. Trên thực tế là rất nhiêu sinh viên trong trường đều có ý định khởi nghiệp và bọn họ cần người chia sẻ câu chuyện khởi nghiệp thành công để truyền cảm hứng cho bọn họ.

Hứa Tuấn Triết được xem như là một trong những người đầu tiên thử nghiệm nên cậu ta có quan điểm nhất định về xe điện công cộng và kinh tế công nghệ công cộng. Vì vậy một số người thích nghe cậu ta nói những điều vô nghĩa.

"Hứa Mặc! Hóa ra ngươi cũng đến đây!"

Hứa Mặc vừa mới đến cửa phòng học, bỗng một giọng nói quen thuộc phát ra phía sau hắn. Khi hắn quay đầu nhìn và ngay lập tức nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc.

Đó là chị năm Hứa Nguyệt Thiền, chị tư Hứa Phán Đễ và Tạ Băng Diễm.

Bọn họ dường như cũng đến đây để nghe Hứa Tuấn Triết nói những điều vô nghĩa.

Hứa Mặc muốn rễ ngang đi qua, nhưng Hứa Nguyệt Thiền đã cản lại hắn và nổi cáu: "Hứa Mặc, ta đã tìm ngươi rất lâu rồi. Hiện tại ngươi gặp ta cũng không thèm nhìn nữa à? Còn mẹ nữa, ngươi không nhìn thấy mẹ à?"

Tạ Băng Diễm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Mặc. Trên mặt bà ta không biểu lộ cảm xúc.

"Thấy thì sao? Ngươi là ai?" Hứa Mặc nói.

Hứa Nguyệt Thiền giận dữ nói: "Mẹ đã bị ốm rồi. Sao ngươi không đến thăm mẹ dù là một chút? Rốt cuộc ngươi có ý gì? Hứa Tuấn Triết còn hiếu thảo hơn so với ngươi!"

Nếu cô ta không đề cập đến Hứa Tuấn Triết còn tốt. Bây giờ tự dưng cô ta lại đề cập đến cậu ta, Hứa Mặc cảm thấy khá buồn cười.

"Bà ta vẫn chưa chết đâu! Ngươi cũng chưa chết đâu!" Hứa Mặc nói.

Hứa Nguyệt Thiền tức giận: "Hứa Mặc, ngươi dám mắng ta sao?" "Ta mắng ngươi thì sao? Ngươi nghĩ mình là ai vậy?" Hứa Mặc không mấy quan tâm.

"Ngươi...

"Hứa Mặc, bây giờ thái độ của ngươi đã thay đổi hoàn toàn! Ngươi không nghĩ rằng việc thành lập một công ty về xe đạp công cộng gì gì đó là đủ mạnh mẽ đi? Ta nói cho ngươi biết, Tuấn Triết cũng đã làm trong ngành kinh tế công nghệ cộng cộng và làm còn tốt hơn ngươi, phát triển nhanh hơn ngươi. Cái công ty xe đạp công cộng của ngươi sẽ sớm phá sản mà thôi!" Hứa Phán Đề cũng đi tới và nói.

Hứa Mặc nhìn cô ta và cười mỉa mai: "Ngươi nghĩ như thế thì là như thế đó đi!"

Hắn không muốn tranh luận với cô ta và cảm thấy điều đó hoàn toàn là lãng phí thời gian!

Hứa Mặc muốn rời đi, nhưng thang máy nằm bên phía của Tạ Băng Diễm. Ngay khi hắn bước đi, Tạ Băng Diễm và Hứa Phán Đễ đã chặn đường hắn.

"Hứa Mặc, mẹ đã bị ốm mấy ngày rồi. Ngươi thực sự không hỏi một câu sao?" Hứa Phán Đễ trên mặt tràn đầy tức giận.

Hứa Mặc thấy bọn họ chặn đường mình liền nói: "Bà ta cũng chưa chết đâu phải không? Bà ta vẫn còn sống đấy thôi. Mấy ngày trước ta còn tưởng rằng bà ta đã chết rồi nên suýt nữa ta đã phải bắn pháo ăn mừng đấy!"

"Ngươi... Hứa Phán Đễ tức giận.

"Ngươi mãi mãi là con trai của ta!" Lúc này, Tạ Băng Diễm nói, nhìn chằm chằm vào hắn.

Hứa Mặc nhíu mày.

"Ngươi không thể cạnh tranh được với Tuấn Triết! Tuấn Triết đã phát triển rất nhanh. Cái gọi là công ty xe đạp công cộng của ngươi sẽ bị xâm chiếm! Chỉ khi ngươi quay về nhà họ Hứa thì ngươi mới có tương lai! Nếu không, ngươi sẽ phá sản!" Tạ Băng Diễm tiếp tục nói.
Bình Luận (0)
Comment