Chương 220: Ngươi ngàn vạn lần... Đừng chết trước ta (2)
Chương 220: Ngươi ngàn vạn lần... Đừng chết trước ta (2)Chương 220: Ngươi ngàn vạn lần... Đừng chết trước ta (2)
"Thật sao?" Hứa Mặc đáp lại.
"Hoặc, giao công ty xe đạp công cộng này cho nhà họ Hứa để bọn ta quản lý! Chỉ khi có sự hỗ trợ từ nhà họ Hứa, ngươi mới có thể phát triển hoàn toàn! Bây giờ, ngươi đã đi đến cuối con đường, không thể phát triển thêm nữa!" Tạ Băng Diễm có vẻ đưa ra một số đánh giá.
"Ngươi đã cho hắn bao nhiêu tiên?" Hứa Mặc hỏi.
"Năm mươi triệu tệ, ta còn có thể cho nhiều hơn!" Tạ Băng Diễm nói. Cả người bà ta như một con rối không có linh hồn, trông vô cùng ngu ngốc.
"Ta hiểu và đã đoán được một chút! Nếu không ai cho cậu ta tiền thì cậu ta không thể phát triển nhanh như vậy!" Hứa Mặc gật đầu: "Tiền và quyền lực, thực sự là những thứ tốt. Có chúng thì mọi thứ sẽ diễn ra thật trôi chảy suôn sẻ!"
"Nếu cần thiết, Tuấn Triết còn có thể làm tốt hơn nữa! Ta đã nói chuyện với ông ngoại và bà ngoại, nhà họ Tạ sẽ chống lưng cho Tuấn Triết!" Thân sắc Tạ Băng Diễm trống rỗng, tiếp tục nói: "Còn ngươi, nếu như ngươi không trở về nhà họ Hứa, nếu không có sự hỗ trợ từ nhà họ Tạ thì ngươi chắc chắn sẽ phá sản!"
Hứa Mặc chỉ cảm thấy sự châm chọc và buồn cười: "Nếu ta phá sản, ngươi sẽ rất vui phải không?”
Thần sắc Tạ Băng Diễm trống rỗng: "Từ nhỏ ngươi đã không nghe lời nên bây giờ ngươi cần được giáo dục tốt để có tương lai! Nếu ngươi không tuân theo giáo dục nhà họ Hứa và nhà họ Tạ thì ngươi sẽ mãi là người tầng lớp dưới!"
"A... Năm đó ngươi đem ta vứt bỏ, chắc chắn ngươi đã có nhiều suy nghĩ trong lòng! Nhưng giờ đây, ngươi chắc chắn không thể đoán trước được những điều như thế này!" Hứa Mặc không còn tức giận nữa, hắn cười nhạt: "Thực ra, nếu ta muốn nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Hứa, điều đó khá dễ dàng. Nhưng đối với nhà họ Tạ của ngươi... Thì sao?"
"Không quan trọng trước đây hay sau này! Ta vẫn là mẹ ruột của ngươi!" Ánh mắt của Tạ Băng Diễm trống rỗng, tiếp tục nói.
"Đủ rồi! Hổ dữ không ăn thịt con!" Hứa Mặc nhún vai, cũng bình tĩnh nói: Những gì ngươi muốn làm, ta có thể hiểu! Ngươi muốn trả thù Hứa Đức Minh, ta cũng có thể hiểu! Nhưng... Sau này ngươi đừng khóc nhé! Liệu có một ngày ngươi sẽ khóc cho đến chết không nhỉ?"
Hắn tiếp tục nói: "Tạ Băng Diễm! Cho dù ta có phá sản hay không, cho dù công ty của ta điều hành như thế nào, cho dù sự nghiệp và cuộc sống của ta ra sao thì ta sẽ luôn luôn đợi cho ngày đó đến!"
"Ta sẽ trơ mắt nhìn ngươi nằm trên giường bệnh, tóc rụng từng mảng, máu chảy từng giọt! Ta sẽ nhìn ngươi từ từ chết trong đau đớn! Không có hơi thở cuối cùng! Thậm chí ta còn sẽ mang pháo đốt ở bên cạnh, chúc mừng ngươi đã xuống địa ngục!"
"Tạ Băng Diễm, ngươi phải tin rằng, ta chắc chắn sẽ sống lâu hơn ngươi! Ta sẽ chờ mong ngày đó từ tận đáy lòng! Ta cảm thấy rất vui vẻ!"
"Ngươi... Sắc mặt của Hứa Nguyệt Thiền và Hứa Phán Đễ thay đổi.
"Sẽ có một ngày đó!" Hứa Mặc cười rạng rỡ, tiếp tục nói: 'Ngày đó sẽ đến rất nhanh! Chẳng mất bao lâu ta có thể thấy được ngày đó! Ngươi, và ngươi, và tất cả những người trong nhà họ Hứa sẽ đều thấy!"
Hứa Mặc lùi lại vài bước, tiếp tục cười: "Bây giờ, ngươi hãy cười thỏa thích đi, hãy thưởng thức hết mình đi! Dù sao, ngươi cũng không còn nhiều ngày để sống!"
Nhìn thấy điều này, mọi người run rẩy cả người.
"Hứa Mặc, ngươi, ngươi quá độc ác!" Hứa Nguyệt Thiền và Hứa Phán Đễ lên tiếng, đôi mắt đỏ ngầu. "Ta độc ác?" Hứa Mặc nhìn cô ta và cười tiếp: "Hứa Nguyệt Thiền, ngươi nói ai độc ác? Không phải là ngươi đã ủng hộ đứa con nuôi xâm chiếm thị trường của ta, cạnh tranh với ta và làm ta phá sản sao? Ta hiểu rõ các ngươi, vô cùng hiểu rõ về các ngươi! Ngươi nói ta độc ác? Ta chỉ độc ác bằng một phần so
với các ngươi mà thôi."
Nói xong, hắn nhìn vào Tạ Băng Diễm: "Tạ Băng Diễm, nếu ngươi nghĩ ta độc ác, thì ta chắc chắn sẽ độc ác gấp trăm lần ngươi nghĩ! Ta thật lòng nói với ngươi, khi ngươi vứt bỏ ta, ngay cả khi cả con kiến cắn khắp cơ thể ta, ta vẫn không chết, vậy ta bây giờ càng không thể chết! Hãy cẩn thận... Đừng chết trước ta nhét”
Sau khi nói xong, Hứa Mặc quay người và đi xa.
Cả Hứa Nguyệt Thiền và Hứa Phán Đễ đều bị làm cho ngơ ngác, muốn miệng mở nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng khô rát và không thể phát ra tiếng.
Hứa Nguyệt Thiền quay đầu nhìn Tạ Băng Diễm, chỉ thấy khuôn mặt bà ta bình thản, đôi mắt trống rỗng.
Tuy nhiên, Hứa Nguyệt Thiên nhanh chóng nhận ra rằng sắc mặt của Tạ Băng Diễm trở nên trắng bệch, đôi tay đang run rẩy mạnh mẽ. Bà ta chỉ đang cố gắng che giấu đi.
Một bầu không khí im lặng bao quanh, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.