Chương 228: Người cũng không chịu tha cho ta mà, đúng không? (2)
Chương 228: Người cũng không chịu tha cho ta mà, đúng không? (2)Chương 228: Người cũng không chịu tha cho ta mà, đúng không? (2)
Những ngày qua Hứa Sơ Ảnh không còn quan tâm tới những chuyện xung quanh, bây giờ nghe kể thì lập tức thở dài không ngớt.
"Ngươi gặp Hứa Mặc rồi thì mong nhận được kết quả thế nào?"
"Này..." Hứa Uyển Đình đen mặt.
"Ngươi nghĩ hắn sẽ dừng lại không? Hắn đã nói rõ tất cả, ngươi cảm thấy hắn sẽ suy nghĩ lại không?” Hứa Sơ Ảnh nói: "Hắn sẽ không suy nghĩ lại đây! Từ khi hắn bước chân rời khỏi nhà họ Hứa chúng ta thì sẽ không bao giờ quay đầu lại! Sở dĩ trong khoảng thời gian này hắn điên cuồng như vậy, có lẽ chỉ vì đợi tới thời khắc này!"
"Hắn muốn cái gì, ta cho hắn tất, chỉ xin hắn đừng khiến Davina phá sản!" Hứa Uyển Đình vừa khóc vừa nói.
E rằng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn! Lúc trước, khi hắn tìm ngươi, có lẽ cũng đã tính tới kết quả này, chúng ta đều có lỗi với hắn!" Hứa Sơ Ảnh nói.
"Dù là thế, ta cũng chỉ muốn gặp hắn một lát! Hắn muốn thế nào cũng được, hắn muốn băm vằm ta cũng được! Ta chỉ xin hắn, đừng động tới Davina nữa, Davina có tâm ảnh hưởng rất lớn, một khi phá sản, tất cả sẽ thất nghiệp!" Hứa Uyển Đình khóc: "Ngươi đi gặp hắn với ta đi! Chúng ta đi xin hắn!"
Hứa Sơ Ảnh trầm ngâm, gật đầu nói: "Ta có thể đi theo ngươi, nhưng không chắc sẽ có kết quả! Hôm qua ta nghe bố kể chuyện đứa trẻ ăn xin, thật ra chúng ta đã gặp đứa trẻ ăn xin kia ba bốn lần, gặp từ rất lâu về trước...
"Ta biết!" Hứa Uyển Đình khóc ròng.
"Vậy thì đi thôi!" Hứa Sơ Ảnh cũng không muốn nhiều lời.
Nợ cũ, càng nhắc lại càng đáng sợ, Hứa Sơ Ảnh không thể tưởng tượng Hứa Mặc đã gặp phải những khó khăn sóng giò gì ngoài đời.
Hôm qua khi cô ta nói chuyện với Hứa Đức Minh thì đã khóc mấy lần, rất nhiều chuyện nằm ngoài sức chịu đựng của cô ta.
Hứa Mặc, cả đời đau khổ, đều do bọn họ mà nên.
Hai người lập tức bay đến Bắc Kinh.
Bọn họ đã nghe về khóa giảng dạy của Hứa Mặc, muốn tìm được hắn cũng không khó khăn.
Hứa Mặc không quá bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người, chỉ liếc mắt qua là đã hiểu rõ.
Hôm nay, Hứa Mặc không từ chối gặp, dù sao cũng không có gì phải giấu giếm, ngay sau đó bọn họ cùng nhau ra khuôn viên Thanh Bắc.
Lúc này, hầu hết sinh viên đều đang lên lớp, khuôn viên Thanh Bắc vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió thổi nhè nhẹ.
Hứa Mặc đi trước, Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh theo sau, chẳng mấy chốc ba người đã đi tới ven hồ, nhìn thiên nga đen ở xa xa đang bơi châm chậm.
"Hứa Mặc! Bố đã tới trại trẻ mồ côi, tìm được rất nhiều bức ảnh ngươi chụp, biết ngày trước của ngươi từ viện trưởng! Hóa ra chúng ta đã từng gặp nhau trước đó!" Hứa sơ ảnh dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, chậm rãi mở miệng. Hứa Mặc liếc cô ta một cái: "Bác sĩ Hứa nhớ ra rồi à?"
"Nhớ ra rồi! Ta nhớ ra rồi!" Hứa Sơ Ảnh gật đầu, không biết tại sao đột nhiên muốn khóc.
"Viện trưởng Triệu đã kể rất nhiều chuyện về ngươi, bà ấy nói ngươi từng đi ăn xin bên ngoài trại trẻ mồ côi!"
Hứa Mặc cười cười, thái độ dửng dưng: "Con người ấy mài! Vì để sống, không gì không làm! Lúc nên quỳ gối thì phải quỳ gối!"
"Hứa Mặc!" Mắt Hứa Sơ Ảnh đỏ hoe.
"Chẳng ngại nói cho các ngươi biết, vì để được sống, bọn ta đã làm rất nhiều chuyện kinh tởm. Nhưng chắc các ngươi không hiểu, thật ra khi ấy bọn ta rất vui, rất vui, mỗi ngày là một ngày mới!" Hứa Mặc khẽ cười: 'Bọn ta đã từng mơ mộng cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp thế nài, chỉ cần bọn ta lớn lên, hết thảy đầu có thể thành hiện thực!"
"Hứa Mặc, xin lỗi!" Hứa Sơ Ảnh bật khóc.
Hứa Mặc nhìn cô ta, cười nói: "Bác sĩ Hứa đừng khóc, cuộc sống bây giờ của ta rất tốt! Trước kia ta và bọn Đường Lỗi đều rất quý ngươi, đặc biệt là Hoán Khê, còn lấy ngươi làm tấm gương noi theo, muốn trở thành người mang màu áo trắng cao quý như ngươi! Chỉ là đáng tiếc, biết người biết mặt không biết lòng! Thật ra cuộc sống hiện tại của Hoán Khê và Bán Trang đều rất ổn định, từ lâu đã không còn muốn trở thành bác sĩ! Cảm thấy quá bẩn thỉu!"
"Hu hu..”" Hứa Sơ Ảnh không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Hứa mặc, ta muốn xin ngươi tha cho Davinal Davina tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn gia đình, một khi phá sản, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!" Hứa Uyển Đình lên tiếng.
Hứa Mặc nhìn chị ta, cười cười: "Chị à, chị cả tốt của ta à, chẳng phải trước kia không một ai chịu tha cho ta sao? Và chính ngươi cũng không chịu tha cho ta mà, đúng không?”
Hứa Uyển Đình đứng hình, há hốc mồm.
"Yêu cầu này của ngươi quá đáng quá rồi!" Hứa Mặc cười nói.