Chương 229: Có lẽ các ngươi còn tàn nhẫn hơn bây giờ rất nhiều (1)
Chương 229: Có lẽ các ngươi còn tàn nhẫn hơn bây giờ rất nhiều (1)Chương 229: Có lẽ các ngươi còn tàn nhẫn hơn bây giờ rất nhiều (1)
"Ta biết sai rồi, ta chỉ cầu xin ngươi đừng phá hủy Davina! Ngươi muốn cái gì thì ta cũng cho ngươi!" Hứa Uyển Đình vội vàng nói.
"Đừng! Ngươi đừng bao giờ làm vậy!" Hứa Mặc nói, lại cười khẽ: "Mấy ngày trước, ta đã gặp Tạ Băng Diễm và những người khác. Các ngươi đoán thử xem họ đã nói gì với ta?"
Hứa Uyển Đình khẽ run rẩy.
Hứa Mặc đi tới tảng đá bên cạnh, ngôi xuống, hắn nhìn về phía vườn Thanh Bắc ở xa xa sau đó nhặt một cọng cỏ đuôi chó nhét vào miệng.
Dáng vẻ nhàn nhã không chút lo lắng.
"Nhà họ Hứa và nhà họ Tạ các ngươi rất bản lĩnh, rất quyền lực, khiến người ta tránh né không kịp! Vậy nên hẳn ngươi cũng rất tài giỏi, kìm hãm chuyện của Davina hẳn là không thành vấn đề!"
Hứa Uyển Đình vội vàng nói: "Hiện tại gần như đã không trấn áp được, mấy cái nhà máy đều đóng cửa cả rồi!"
"Như thế cũng là do ngươi xứng đáng!" Hứa Mặc cười nói: "Ta vừa gọi điện cho vài người, bảo họ tiếp tục đến trụ sở chính của Davinal Dù sao cũng có tiền thì ngu gì mà không đi! Chưa kể... Nếu ngươi thật sự không ép chuyện này xuống thì chắc chắn tổ điều tra thuộc Cục Quản lý thị trường và Bộ Công thương sẽ vào cuộc điều tra. Nói tóm lại, nếu đã không phải thứ tốt thì phá sản có sao đâu?"
"Nhưng ta đã phải mất hơn mười năm mới có thể phát triển Davina đến bậc này!" Hứa Uyển Đình nói.
"Hơn mười năm ư! Hơn mười năm trước, ta còn quỳ ở trại trẻ mồ côi xin cơm ăn đấy, thậm chí còn ăn cơm thừa canh cặn của người khác!" Hứa Mặc cười thành tiếng.
Hứa Sơ Ảnh ở bên cạnh lên tiếng: "Khi ngươi đến gặp mẹ và những người khác, họ có nói gì không?"
"Còn nói được gì nữa? Họ chỉ mong ta phá sản, rồi nói nhất định ta sẽ phá sản, lời lẽ tâm thường, không có gì mới lạ, cũng không có gì nổi bật khiến ta phải ngạc nhiên cả!" Hứa Mặc nhún vai nói: "Ta biết bà ta có thể làm mọi cách, bằng mọi giá dùng thế lực của nhà họ Hứa hoặc nhà họ Tạ để đàn áp ta. Hổ dữ, vẫn có thể ăn thịt con của mình!"
Thân thể mềm mại của Hứa Sơ Ảnh chợt rung mạnh.
Khi Hứa Mặc nói những lời này, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, bình tĩnh và không chút sợ hãi, như thể hắn đã sớm quen với chuyện này.
Nhưng Hứa Sơ Ảnh biết rất rõ sức nặng của những câu nói này.
Hứa Sơ Ảnh đã từng đến trại trẻ mồ côi nhiều lần, xem qua một số video và hồ sơ ghi chép, giờ đây cô ta biết rất rõ ngày trước Hứa Mặc muốn tìm kiếm thứ gì khi hắn thích đến phòng của Tạ Băng Diễm.
Nhưng dường như hắn không thể tìm ra nó, có lẽ không bao giờ tìm được.
Ngay cả giờ đây khi sự thật gần như đã được phơi bày, hắn vẫn không thể tìm thấy thứ mà mình hằng mong ước.
Hoặc có thể, hắn đã không còn muốn tìm kiếm nó nữa.
"Có lẽ mẹ không hề có ý định đó!" Do dự chốc lát, khi Hứa Sơ Ảnh lên tiếng mới phát hiện cổ họng mình khô khốc. Hứa Mặc lập tức nhìn cô ta, cười nói: "Vậy ngươi nghĩ ý của bà ta là gì? Ta biết, Hứa Sơ Ảnh, ta biết rất rõ ràng! Bà ta chỉ muốn giết ta, chỉ muốn giết chết ta mà thôi! Ta biết rất rõ điều này! Đừng nói là bà ta, ngươi, Hứa Uyển Đình, Hứa Tuyết Tuệ, không phải các ngươi đều muốn như vậy sao? Tại sao bây giờ lại đến đây khóc lóc với ta làm gì?"
"Không, không phải như vậy!" Hứa Uyển Đình vội vàng nói.
Hứa Mặc nhún vai: "Ngươi nên để dành chút sức lực còn lại quay về cứu Davina của mình đi! Đừng lãng phí sức lực ở chỗ ta! Ta không thể cho các ngươi thứ gì cảt"
"Hứa Mặc, từ trước đến nay chúng ta không bao giờ muốn bất cứ điều gì xảy ra với ngươi cả, chỉ là chúng ta cảm thấy mọi chuyện trước kia đều là lỗi của chúng ta, nếu không có chúng ta, ngươi sẽ không như trở nên thế này!" Hứa Sơ Ảnh đỏ mắt nói.
"XỊI"
Hứa Mặc đột nhiên cười lớn: "Thật ra chỉ có ngay lúc này các ngươi mới nghĩ như vậy thôi! Quả thực những lời này buồn cười quá! Nếu như ta không rời khỏi nhà họ Hứa, biết đâu chừng có lẽ các ngươi còn tàn nhẫn hơn cả bây giờ."
"Điều đó sẽ không xảy ra! Chuyện này là không thể!" Hứa Sơ Ảnh vội vàng lắc đầu.
Hứa Mặc cười nói: 'Không thể sao? Bác sĩ Tiểu Hứa, ngươi cho là không có khả năng sao? Ngươi có muốn ta lột trân sạch sẽ bộ mặt của ngươi cho ngươi xem thử mình đã làm những gì không? Đừng nói như thể mình vô tội lắm!"
Hai mắt Hứa Sơ Ảnh lập tức đỏ lên.
"Các ngươi đến tìm ta, ta cũng không ngại trò chuyện với các ngươi chốc lát, chia sẻ với các ngươi vài chuyện ngày trước và sau này! Nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi!" Hứa Mặc bình tĩnh nói: "Trở vê đi! Thời gian này, các ngươi còn có rất nhiều việc phải bận rộn! Rất, rất nhiều việc phải bận rộn!"
Hứa Uyển Đình còn muốn cầu xin Hứa Mặc, nhưng xem ra Hứa Mặc không có ý định nói chuyện với họ nữa.