Chương 233: Đến tột cùng là hắn... Đã làm sai điều gì? (1)
Chương 233: Đến tột cùng là hắn... Đã làm sai điều gì? (1)Chương 233: Đến tột cùng là hắn... Đã làm sai điều gì? (1)
"Ta vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên chúng ta đi đến trại trẻ mồ côi để gặp hắn! Hắn vừa đi quét dọn rác rưởi vê. Cả người hắn bẩn thỉu, mặc quần áo người lớn một chân dài một chân ngắn!"
"Ta vẫn nhớ ngày đó em năm đã khám sức khỏe cho Hứa Mặc. Kết quả không có gì bất ngờ, cơ thể của hắn đã gây lại còn yếu ớt!"
"Ta còn nhớ khi bố đưa hắn về nhà, để em năm dẫn hắn đi tham quan khuôn viên nhà họ Hứa chúng ta... Lần đầu tiên ta thấy được sự kinh ngạc không thể nói được thành lời trong ánh mắt hắn!"
"Hắn hẳn đã phải kinh ngạc trước sự xa hoa và lộng lẫy của khuôn viên nhà họ Hứa. Cuối cùng, hắn vừa khúm núm vừa khiếp đảm xuất hiện trước mặt ngươi!"
"Ngươi vẫn luôn biết hắn vào phòng ngươi là để tìm cái gì nhưng ngươi lại không nói mà thôi!"
"Hắn đã yêu ngươi ngay từ ngày đầu tiên hắn bước vào nhà mình. Hoặc là nên nói rằng, hắn đã yêu tất cả các ngươi rất nhiều nhưng ngươi lại không quan tâm đến mà thôi!"
Tạ Băng Diễm ngẩng đầu nhìn chị ta, sắc mặt tái nhợt, hai mắt bà ta trống rỗng như người mất hồn: "Ta làm vậy là vì muốn tốt cho hắn! Nếu không có người dạy dỗ, hắn cũng sẽ không bao giờ có thể học tốt được!"
"Ta còn nhớ có một hôm bệnh cảm lây đến nhà mình, ngay cả mẹ Triệu cũng bị nhiễm, chỉ có Hứa Mặc là không sao! Hứa Mặc vừa vặn không có bị bệnh! Khi đó, hắn vì chăm sóc ngươi, chăm sóc cha, Tuyết Tuệ cùng em năm mà đã rất vất vả, hắn đã phải dốc hết sức làm mọi việc mà mình có thể làm!"
"Thuốc, cháo, đồ ăn được hắn chuẩn bị hết lần này đến lần khác. Vì đổi thuốc cho các ngươi mà hắn phải chạy tới bệnh viện không chỉ một lần!"
"Ta còn nhớ có một lần ngươi bị trật eo nhưng không có một ai ở nhà, Tuấn Triết thì phải học bù. Chỉ có duy nhất hắn ở bên ngươi, hết lòng hết sức thay thuốc cho ngươi mỗi ngày mà không bao giờ dám chậm trễ... Ngươi biết hắn muốn thứ gì mà, tất cả những gì hắn muốn chỉ là những thứ đơn giản nhất trên đời này nhưng ngươi lại chẳng thể cho hắn mà thôi!"
"Ngươi chưa bao giờ yêu thương hắn, ngươi thậm chí còn không ôm hắn lấy một lần. Nhưng trong bốn năm đó, ta không biết hắn đã yêu ngươi, mong mỏi ngươi đáp lại đến nhường nào!"
"Mẹ, hắn đã trưởng thành, hắn đã rời khỏi nhà họ Hứa rồi!"
Tạ Băng Diễm không nói được câu gì, cơ thể bà ta run rẩy dữ dội.
Hứa Sơ Ảnh cũng đi tới nói: "Hôm qua ta với bố đã lén quan sát một chút thì nhìn thấy ngươi, chị hai, chị ba cùng Tuấn Triết đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách. Còn hắn thì trốn ở góc tường tầng hai nhìn các ngươi, không dám tới gần dù chỉ một chút. Trên mặt hắn chỉ toàn là vẻ hâm mộ!"
"Bố và ta đã thấy hết tất cả, chuyện đó đã xảy ra rất nhiều lần! Có mấy lần, bố thậm chí cũng ở cùng các ngươi! Hắn biết chúng ta chán ghét hắn cho nên mới chỉ dám đứng ở một góc nhìn các ngươi trò chuyện, cười đùa, yêu chiều người khác!"
"Có lẽ, ngay từ lúc ban đầu, hắn thật sự đã không thuộc về nhà họ Hứa chúng ta! Ngay từ đầu, hắn đã không bước vào được cái nhà này!"
"Lúc đó, ta đã nghĩ rằng, nếu như hắn mãi mãi ở lại trại trẻ mồ côi thì tốt biết bao, chí ít hắn sẽ không phải nhìn thấy những điều này, chí ít trong lòng hắn sẽ không có kỳ vọng, không có trông mong vào cái gì hết. Vậy mà tại sao các ngươi lại bắt hắn phải trở về cơ chứ?" Tạ Băng Diễm vẫn không nói một câu, ánh mắt bà ta xa xăm, cả người ngây ra như một bức tượng.
"Vài hôm trước, bố đã có mấy đêm không ngủ ngon giấc! Nói đến chuyện này cũng phải nói đến tính cách nghiêm khắc và thích dùng bạo lực của bố. Ta không biết đã bao nhiêu lần bố đánh hắn vô tội vạ rồi! Sau khi bố tự nhìn lại cũng cảm thấy không thể nào chấp nhận nổi! Nhà họ Hứa chúng ta... Không có người nào tốt cảit"
Hứa Sơ Ảnh vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một bức ảnh đưa cho Tạ Băng Diễm.
Cô ta thấy Tạ Băng Diễm không cầm nên đành để nó ở trên bàn.
"Đây là ảnh chụp khi nhà chúng ta đi đến công viên nước Cao Nhạc tổ chức sinh nhật! Hứa Mặc và những đứa trẻ mồ côi đang ăn xin ở ngoài đường cũng vô tình bị chụp vào!"
"Tấm ảnh này rất rõ nét, đây do chính chị hai tìm được! Trước đây chúng ta thậm chí không biết còn có những chỉ tiết này!"
"Mẹ! Mọi chuyện đã đến nước này rồi! Hứa Mặc đã phá sản, chúng ta không thể dừng lại được hay sao?"
"Rốt cuộc là ngươi muốn gì ở hắn đây? Chính xác thì ngươi... Cuối cùng thì hắn... Từ bé đến lớn hắn đã làm gì có lỗi với ngươi sao? Hắn là con của ngươi, là đứa con do chính ngươi sinh ra cơ mà! Đến tột cùng thì hắn... Đã làm sai điều gì cơ chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, Hứa Sơ Ảnh không kìm được mà bật khóc.