Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 253 - Chương 253: Hứa Mặc Mới Chính Là Người Yêu Thương Bọn Họ Nhất! (1)

Chương 253: Hứa Mặc mới chính là người yêu thương bọn họ nhất! (1) Chương 253: Hứa Mặc mới chính là người yêu thương bọn họ nhất! (1)Chương 253: Hứa Mặc mới chính là người yêu thương bọn họ nhất! (1)

Hứa Phán Đễ không ngờ rằng Hứa Mặc thực sự dám đánh mình.

Mặc dù mấy ngày trước cũng bị đánh, nhưng là do cô ta say bí tỉ, gần như không cảm nhận được gì.

Nhưng bây giờ, cái tát này đánh vào mặt rất rõ, cực kỳ đau rát.

Hứa Phán Đễ năm nay hai mươi sáu tuổi, hơn Hứa Sơ Ảnh một tuổi, từ nhỏ đến lớn gần như cô ta lúc nào cũng được nuông chiều, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh tuy nghiêm khắc nhưng rất ít khi đánh cô ta, thế mà bây giờ Hứa Mặc lại không nể nang gì.

Cô ta nhất thời choáng váng, nhưng phút chốc đã phản ứng lại, nước mắt lập tức tuôn ra: "Ngươi thật dám đánh ta? Ta liều mạng với ngươi!"

Nói xong, cô ta hung dữ lao về phía Hứa Mặc.

Hứa Mặc giờ đây đã khác trước, thời gian gần đây hắn đã chủ động rèn luyện cơ thể, trở nên khỏe mạnh hơn nhiều, cũng cao hơn trước rất nhiều.

Cô ta làm sao đánh lại được hắn? Thấy cô ta làm loạn, Hứa Mặc cũng không nể nang, lại tát thêm hai cái rõ mạnh vào mặt cô ta.

"A2"

Hứa Phán Đễ bị đánh đến ngẩn người.

Mặt cô ta còn chưa lành hẳn, giờ lại bị đánh thêm hai cái, đau rát vô cùng, cô ta gần như không chịu được nữa, lập tức ôm mặt ngồi xổm xuống đất.

"Em sáu, đánh hắn cho tal Em sáu!"

Hứa Nguyệt Thiền thấy vậy, trong lòng tức giận không thôi, mắng Hứa Mặc: 'Hứa Mặc, ngay cả chị tứ ngươi cũng dám đánh, ngươi nghĩ thật sự không có ai trị được ngươi sao?”

"Em sáu! Mau đánh hắn đi!"

Hứa Phán Đễ ôm mặt giận dữ hét lớn.

Hứa Nguyệt Thiên cũng muốn xông lên, nhưng xung quanh có rất nhiều học sinh đứng xem, thật sự là cô ta không dám xông vào đánh nhau với Hứa Mặc.

Dù gì đây cũng là chuyện gia đình của họ.

"Được, được lắm, Hứa Mặc, ngươi thật sự giỏi lắm! Chị tứ mà ngươi cũng dám đánh, ta ngươi cũng dám mắng! Bây giờ ngươi quả là vô tình vô nghĩa, không nhận người thân nữa!"

Hứa Mặc lập tức cười phá lên: "Có phải các ngươi đều nghĩ ta đang đùa không? Hứa Nguyệt Thiền, ngươi nghĩ là ta đang đùa à?”

"Ngươi... Hứa Nguyệt Thiên ngạc nhiên.

"Dẫn theo Hứa Phán Đễ, nhanh chóng cút khỏi trường đi! Mất mặt quá!" Hứa Mặc mắng: "Các ngươi mang theo nhiều người như vậy đến đây không phải đặc biệt đến gây rắc rối cho ta sao? Hứa Nguyệt Thiền, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!"

"Ngươi có chuyện gì muốn tính sổ với ta?" Hứa Nguyệt Thiền cũng tức giận.

"Có chuyện gì à? Hứa Nguyệt Thiền, ngươi không quên chứ? Không phải ngươi bị mất trí nhớ rồi chứ?" Hứa Mặc cười lạnh: "Nếu đã mất trí nhớ thì về mà chữa đi! Bắt cá hai tay, sao ngươi không chết luôn đi cho rồi?"

Hứa Mặc vừa nói đến chuyện này liền đưa mắt nhìn cô ta, Hứa Nguyệt Thiền trong nháy mắt xấu hổ và tức giận không thôi.

“Còn trừng ta! Ngươi trừng ta làm gì?” Hứa Mặc khinh thường: “Cái thứ này này, hình xăm trên tay là sao đây, ngươi không rõ nhưng ta còn không rõ sao? Cứ như mấy đứa gái điếm trên đường vậy!"

"Hình xăm, hình xăm thì sao?" Hứa Nguyệt Thiên hét lên, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Không có gì!" Hứa Mặc cười lạnh: "Sau này sẽ có lúc ngươi phải khóc, đừng nghĩ rằng chuyện ngươi làm rất kín, không ai hay biết! Có muốn bây giờ ta công khai trước mặt mọi người, để cả trường biết ngươi thật ra là loại người gì không?”

"Ngươi... Hứa Nguyệt Thiền vừa nghe xong lập tức có chút sợ hãi.

Dù sao cũng có một số chuyện không thể công khai được, đặc biệt là chuyện bắt cá hai tay, rất đáng xấu hổ.

"Các người mau cút đi! Mất mặt quá!" Hứa Mặc thấy cô ta không nói được gì, cười lạnh không thôi, cũng lười không thèm để ý đến họ nữa, quay người rời đi.

"Ha, Hứa Mặc, ngươi cứ đợi đấy! Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu! Ta sẽ nói với bố mẹ, ta sẽ báo cảnh sát!" Thấy hắn bỏ đi, Hứa Phán Đễ ấm ức hét lên.

"Báo đi!" Hứa Mặc quay đầu lại khinh thường.

Hắn nhanh chóng rời đi, ở đó chỉ còn lại Hứa Phán Đễ và Hứa Nguyệt Thiền.

Hứa Phán Đễ vẫn ôm mặt bên phải, nước mắt không ngừng rơi, má bên phải cũng sưng phồng lên.

"Về thôi! Ta muốn nói với bố mẹ, ta muốn báo cảnh sát!"

"Ta không tin là không ai không trị được hắn! Hu hu hu, báo cảnh sát!" Hứa Phán Đễ đầy ấm ức, nhanh chóng đi ra ngoài trường.

Nhưng chưa đi được bao xa, bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào trường, không ai khác chính là Hứa Tuyết Tuệ.

Chị ta cũng đến Đại học Thanh Bắc.

“Chị hai!"

Nhìn thấy Hứa Tuyết Tuệ, Hứa Phán Đễ và Hứa Nguyệt Thiền vô cùng vui mừng, lập tức chạy đến.

"Chị hai, sao ngươi lại đến Đại học Thanh Bắc vậy?”
Bình Luận (0)
Comment