Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 260 - Chương 260: Những Người Có Tính Thiên Vị Thường Không Biết Mình Có Cái Tính Này! Q)

Chương 260: Những người có tính thiên vị thường không biết mình có cái tính này! q) Chương 260: Những người có tính thiên vị thường không biết mình có cái tính này! q)Chương 260: Những người có tính thiên vị thường không biết mình có cái tính này! q)

Tuy nhiên Hứa Mặc vẫn đánh giá cao năng lực của cậu ta, bởi dù sao cậu ta cũng chỉ là sinh viên năm hai đại học mà thôi, sao đã có được sự quyết đoán và độ tàn nhẫn như của đời trước?

Hứa Mặc lặng im nhìn tòa nhà cao tầng sụp đổi...

Cùng lúc đó, Hứa Tuấn Triết đã rơi vào tuyệt vọng.

Cậu ta gần như cạn túi, hiện tại trong tài khoản đã không còn tiền, cần phải kêu gọi hỗ trợ.

Vốn dĩ cậu ta còn có thể cầm cự một thời gian, nhưng sự thật đã nói cho cậu ta biết bảy ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt, cậu ta cầm cự không được bao lâu nữa.

Trong bảy ngày này, nếu vẫn không thể xoay được tiền trả cho người tiêu dùng thì cậu ta buộc phải tuyên bố phá sản.

Nhưng quan trọng nhất là không giấu được đám người Tạ Băng Diễm, Hứa Mạn Ny và Hứa Phán Đễ.

Mà khi cậu ta về đến nhà, lập tức cảm nhận được bầu không khí trong nhà khác thường, có lẽ Hứa Mạn Ny và Hứa Phán Đễ đã biết tin cậu ta phá sản.

Đầu tiên là Hứa Mạn Ny và Hứa Phán Đễ, đã đầu tư rất nhiều tiền vào công ty của cậu ta, bọn họ muốn được thu lời, nhưng giờ tự dưng công ty lại đứng trên bờ vực phá sản, một đống tiền của bọn họ đều mất trắng.

Còn Tạ Băng Diễm, cũng đã cho cậu ta không ít tiên, bây giờ đột nhiên mất sạch, chắc chắn sắc mặt Tạ Băng Diễm sẽ rất khó coi.

Và quả thật đúng là như vậy!

Trong phòng khách, đám người Tạ Băng Diễm và Hứa Mạn Ny đang ngồi trên ghế sô pha, chờ cậu ta vê để chất vấn.

"Bố và chị cả đã cho ta một khoản tiên, tạm thời công ty vẫn xoay sở được, chỉ là vấn đề tiền cọc..."

"Hứa Đức Minh cho ngươi tiền?" Tạ Băng Diễm hỏi trước.

".." Hứa Tuấn Triết do dự lát rôi đáp: "Vâng!"

Lập tức, sắc mặt Tạ Băng Diễm trở nên vô cùng khó coil

Hứa Đức Minh và Hứa Uyển Đình đưa tiền cho Hứa Tuấn Triết làm cái gì?

Tất nhiên là muốn để cho Hứa Tuấn Triết phát triển thật tốt, làm cho dự án xe điện công cộng phất lên.

Trước đó Tạ Băng Diễm không biết chuyện này, bây giờ bà ta mới biết.

Bà ta còn biết một việc, sở dĩ Hứa Tuấn Triết muốn làm cái dự án xe điện công cộng này, cũng chỉ là muốn cùng với Hứa Mặc phân cao thấp mà.

Mà bây giờ, Hứa Đức Minh là có ý gì?

"Ông ta cho ngươi bao nhiêu tiền?" Tạ Băng Diễm hỏi.

"Năm mươi triệu!" Hứa Tuấn Triết thấy sắc mặt của Tạ Băng Diễm không vui nên cũng không dám nói nhiều. "Năm mươi triệu... Ông ta muốn ngươi làm cho cái dự án xe điện công cộng này phất lên?"

Hứa Tuấn Triết gật một cái, do dự một chút, nói thêm: "Bố còn để cho ta đến công ty trang sức Phượng Tường để học cách quản lý cửa hàng! Chị cả cũng đã đồng ý rồi!"

Cậu ta muốn hỗ trợ Hứa Uyển Đình và giải quyết vấn đề của công ty trang sức Phượng Tường. Bây giờ dự án xe điện công cộng xem như đã thất bại rồi, tiếp tục đổ tiền vào cũng chẳng có ích gì.

Hứa Tuấn Triết nói tiếp: "Vì dự án xe điện công cộng tạm thời không thể tiến hành được nữa nên bố muốn ta đến trang sức Phượng Tường để học tập kinh nghiệm quản lý!"

Hứa Tuấn Triết không nói chuyện Hứa Đức Minh muốn cậu ta chứng minh năng lực bằng dự án xe điện công cộng trước, sau đó mới đến trang sức Phượng Tường tranh tài với Hứa An Khang.

Mà là xáo trộn trình tự, muốn làm giảm thiểu sự chú ý của Tạ Băng Diễm về sự thất bại của dự án xe điện công cộng.

Mấy người bọn họ có lẽ cũng đã xem tin tức rồi, nếu nói với họ cậu ta đã thất bại rồi thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình, Hứa Tuất Triết sẽ không để chuyện này xảy ra.

Mà lời này, khi lọt vào lỗ tai Tạ Băng Diễm lại trở nên rất chói tai.

Bà ta nghĩ sau khi mọi chuyện bị lộ ra, Hứa Đức Minh sẽ đứng về phía Hứa Mặc, nâng đỡ con trai ruột của mình, nhưng ngược lại ông ta không nâng đỡ Hứa Mặc chút nào.

Hình như từ trước đến giờ Hứa Đức Minh chưa từng cho con trai ruột của mình một xu một hào nào.

Tạ Băng Diễm không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống này cho nên hô hấp trở nên nặng nề hơn một chút.

"Vậy bây giờ, công ty còn tiên không?" Hứa Mạn Ny rất quan tâm đến tài sản riêng của mình, nên vội vàng hỏi hỏi.

Hứa Tuấn Triết nhìn cô ta, trên mặt đầy tội lỗi: "Vẫn còn một số xe điện cần phải thu hồi và thế chấp! Nhưng mà số lượng không nhiều!"

"Còn bao nhiêu?" Hứa Mạn Ny vội vàng nói, cô ta không ngờ rằng dự án của Hứa Tuấn Triết lại thất bại.

Hứa Tuấn Triết do dự một chút, áy náy nói: "Khoảng chừng. . . Ba mươi triệu! Nhưng mà còn phải trả lại tiền cọc cho người dùng trước, nếu không sẽ loạn hết lên mất!"

"Ba mươi triệu? Bây giờ còn nợ tiên cọc của người dùng lên đến sáu mươi triệu! Cũng là nói, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, số tiền chúng ta đầu tư không chỉ là đổ xuống sông xuống biển hết mà còn tạo thành tổn thất lớn, thậm chí còn nợ hơn ba mươi triệu, có phải hay không?" Hứa Mạn Ny nói.
Bình Luận (0)
Comment