Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 279 - Chương 279: Ngay Cả Chúa Giêsu Cũng Không Cứu Được Cậu Ta! (2)

Chương 279: Ngay cả chúa Giêsu cũng không cứu được cậu ta! (2) Chương 279: Ngay cả chúa Giêsu cũng không cứu được cậu ta! (2)Chương 279: Ngay cả chúa Giêsu cũng không cứu được cậu ta! (2)

Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh nghe xong, há to miệng, ngây người tại chỗ.

"Ta chỉ đối xử với các ngươi theo cách các ngươi đối xử với ta mà thôi, ta không thể bị coi là đại ác nhân gì đó chứ! Mà Hứa Đức Minh, không phải ông ta chỉ là muốn hỗ trợ Hứa Quân Triết lừa gạt ta thôi sao? Ta biết rất rõ!"

Hứa Mặc quay lại nhìn một lát, cười: "Cho nên, đừng ở đây chỉ trích ta, các ngươi không có tư cách! Ta chỉ dùng lại thủ đoạn các ngươi dùng để đối phó với ta, dạy dỗ các ngươi một chút thôi! Cũng không phải chuyện gì lớn, không hại được ta cũng đừng căm tức như vậy!"

"Hứa Mặc, thế này còn chưa đủ sao?" Hai mắt Hứa Sơ Ảnh đỏ bừng.

"Làm sao mà đủ được? Bác sĩ Tiểu Hứa? Chỉ bấy nhiêu mà đủ được sao?" Hứa Mặc nhìn cô ta: "Sao ngươi có thể cảm thấy như vậy là đủ? Bấy nhiêu còn kém xa sự đày đọa mà ta đã phải chịu đựng nhiều năm qua! Ta cho rằng việc dì Lục Hương Nhu gia nhập nhà chúng ta là một lựa chọn tốt, ít nhất nó có thể cân bằng mối quan hệ trong nhà chúng tai"

"Ngươi...

Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh trợn to mắt, trong giây lát không thể nói thêm lời nào nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.

"Cho dù các ngươi không đồng ý cũng không sao cả! Ta sẽ tiến hành từ từ, thúc đẩy từ từ! Rồi đến một ngày nào đó cũng làm được thôi!" Hứa Mặc cười nói.

"Ngươi có thể thử xem!" Tạ Băng Diễm lên tiếng, bà ta cắn răng nghiến lợi mà nói, đôi mắt như muốn phun lửa.

Đột nhiên Hứa Mặc lại mỉm cười, buông lỏng hai tay vê phía bà ta: "Ta vẫn luôn cố gắng, chưa bao giờ dừng lại! Các ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như thế, ta cũng chỉ làm những gì trong khả năng của mình thôi! Các ngươi cũng đừng thể hiện bất bình hay thù sâu oán nặng với ta làm gì, chẳng có cái gì gọi là thù sâu hận lớn cả, cùng lắm thì ta chỉ đối phó với các ngươi theo cách mà các ngươi dùng để đối phó ta thôi!"

"Ta biết các ngươi vẫn luôn chán ghét ta! Vừa hay, ta cũng ghét các ngươi không chịu được! Đã vậy thì các ngươi cứ chờ đi! Chờ đến ngày các ngươi không khóc được nữa đi! Lúc đó nhất định ta sẽ đốt pháo hoa ăn mừng!"

"Hứa Mặc... Hứa Đức Minh cau mày.

Hứa Mặc quay lại mỉm cười nhìn ông ta: "Chắc chắn ngươi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trong chuyện này! Nhưng cân nhắc đến chuyện sau này, tạm thời ta không nói tiếp! Trước tiên hãy thu xếp ổn thỏa cho dì Lục Hương Như và em gái Hồng Loan đã! Ta hy vọng có thể trị khỏi bệnh tim của cô ấy càng sớm càng tốt!"

"Được, được, được!" Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc không nổi giận với ông ta thì vội vàng gật đầu.

Có vẻ như chỉ cần con trai ông ta còn ở đây thì Tạ Băng Diễm và những người khác hoàn toàn không đáng nói đến.

"Hồng Loan, chúng ta đi thôi!" Hứa Mặc nói với Lục Hồng Loan. Lục Hồng Loan nhìn hắn, do dự chốc lát, sau đó gật đầu, đứng dậy với vẻ mặt sợ hãi, dường như rất kinh hãi với chuyện xảy ra vừa rồi.

"Mẹ!" Cô ấy quay lại nhìn Lục Hương Như.

"Đi thôi!" Lục Hương Như cũng không do dự, đứng dậy rời đi.

Tạ Băng Diễm nhìn thấy, như không kìm được cơn tức giận trong lòng, đột nhiên cầm chiếc cốc trên bàn hung hăng ném về phía Hứa Mặc.

Hứa Mặc đã đoán trước được hành động của bà ta, hắn hơi né qua một bên, chiếc cốc đã đập vào bức tường bên cạnh.

Chiếc cốc rơi vỡ trên sàn.

Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh đều sửng sốt, trong giây lát hai mắt mở to, sắc mặt thay đổi.

"Mẹ——”"

Họ không thể tin được Tạ Băng Diễm sẽ hành động như vậy.

Ngay cả Hứa Nguyệt Thiền cũng kinh ngạc đến ngây người.

Nhìn thấy có vẻ Tạ Băng Diễm còn muốn ra tay, Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh vội vàng ngăn bà ta lại: "Mẹ, ngươi đang làm gì vậy? Sao ngươi có thể..."

Hứa Uyển Đình không thể nói tiếp được nữa, chị ta đã bị dọa sợ rồi.

Mặc dù trước đó Tạ Băng Diễm đã từng đánh Hứa Mặc, thậm chí không chỉ ra tay một hai lần, nhưng lần này rõ ràng không giống với trước kia.

Ra tay trong hoàn cảnh như vậy, thật khó để đoán trước mối quan hệ giữa hai người sẽ còn tệ đến mức nào trong tương lai. E rằng sẽ không bao giờ có thể cữu vãn được nữa.

"Hứa Mặc, ngươi đừng tức giận! Mẹ không cố ý đâu, các ngươi mau đi đi!" Hứa Sơ Ảnh sợ quá khóc lên, cùng lúc đó vội vàng hét lên.

Thế nhưng Hứa Mặc chỉ lặng lẽ nhìn tách trà vỡ tan tành trên mặt đất, hắn không hề hoảng sợ, cũng không vội vàng, hắn nghĩ một lát rồi cầm chổi và thùng rác bên cạnh lên, nhẹ nhàng quét dọn, quét sạch những mảnh vỡ của tách trà vào thùng rác, sau đó khẽ thở dài.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Hứa Mặc mới ngẩng đầu lên nhìn họ, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt thong dong.

Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh đều nghẹn ngào, khó thở, không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment