Chương 278: Ngay cả chúa Giêsu cũng không cứu được cậu ta! (1)
Chương 278: Ngay cả chúa Giêsu cũng không cứu được cậu ta! (1)Chương 278: Ngay cả chúa Giêsu cũng không cứu được cậu ta! (1)
Tạ Băng Diễm nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy tức giận, đôi mắt đỏ rực đó tựa như muốn xé xác ông ta thành từng mảnh vụn vậy.
Nhưng bà ta không nói gì, quay đầu nhìn sang Hứa Mặc.
Bà ta nhìn chằm chằm Hứa Mặc một lúc rồi bước tới.
Hứa Đức Minh sợ bà ta làm tổn thương Hứa Mặc, vội vàng đứng dậy: "Tạ Băng Diễm, ngươi gây chuyện chưa đủ sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay chỉ tới đây thôi!"
Tạ Băng Diễm nhanh chóng đi tới bàn đối diện Hứa Mặc mà không thèm nhìn ông ta.
"Ngồi đi!"
Hứa Mặc nhìn cái ghế ra hiệu.
Bây giờ toàn thân Tạ Băng Diễm cứ như một mớ hỗn độn, khắp nơi đều có dấu vết của rau củ, tóc tai cũng trở nên rất lộn xộn.
Nhưng tiểu thư nhà giàu vẫn là tiểu thư nhà giàu. Cho dù ở bộ dạng nào thì Tạ Băng Diễm cũng không đánh mất sự tao nhã và cao quý của bà ta.
Sau một lúc im lặng, bà ta vẫn chưa ngồi xuống mà im lặng đứng yên ở đó.
Thân thể bà ta run rấy, run rẩy kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và tức giận khác thường.
"Hứa Mặc, ngươi... Hứa Uyển Đình nhịn không được mở miệng nói.
"Hồng Loan là em gái ta, ta muốn cô ấy gia nhập nhà họ Hứa, chuyển hộ khẩu vào nhà họ Hứa!" Hứa Mặc bình tĩnh nói: "Ta nghĩ chắc chắn Hứa Đức Minh sẽ đồng ý! Ngươi thấy thế nào?"
Hứa Uyển Đình sửng sốt, miệng mở to.
Những người khác cũng rất ngạc nhiên.
"Nếu cũng không có ý kiến gì thì đây là quyết định tốt nhất!" Hứa Mặc bình tĩnh uống ngụm trà: "Hai năm trước, lúc đó ta muốn chuyển hộ khẩu đi nhưng các ngươi không cho, cho nên bây giờ, ắt hẳn ta vẫn có quyền quyết định! Tốt nhất nên giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Còn chuyện danh phận, chắc chắn cũng phải cho Hồng Loan!"
Đối mặt với chuyện này, Hứa Uyển Đình, Hứa Sơ Ảnh và những người khác đều không dám nói lời nào, họ không thể tin được, toàn thân run rẩy.
Mà Tạ Băng Diễm, sau khi phát điên một trận, bây giờ có vẻ rất im lặng.
Hơi thở nặng nề!
Một lúc lâu sau, bà ta mới khàn giọng nói: "Ngươi thật sự định làm như vậy ư?”
Giọng điệu của bà ta bình tĩnh bất thường, không nghe ra vui buồn.
"Thật sự có ý định đó!" Hứa Mặc nhún nhún vai: "Ta cảm thấy đây chính là kết quả tốt nhất! Bất kể là đối với ai cũng tốt!"
"Đối đầu với ta... Ngươi thật sự có ý định đó sao?" Tạ Băng Diễm nói tiếp, giọng nói cực kỳ khàn, còn có chút run rẩy, thể hiện sự quyết tâm tuyệt đối. "..." Hứa Mặc đột nhiên cười lớn, đứng dậy, trông rất vui vẻ: "Đã không phải là chuyện ngày một ngày hai! Không lẽ đến bây giờ ngươi mới nhận ra điều này sao? Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta chỉ có một mình, chân trân không sợ đi giày, đến hôm nay ta cũng không bao giờ sợ máu bắn tung tóe! Hôm nay, ta muốn bảo vệ họi"
"Hứa Mặc, ngươi không thể nói vài câu dễ nghe với mẹ sao, sao ngươi có thể nói như vậy... Hứa Uyển Đình dừng lại, không thể nói tiếp.
Hứa Mặc nhìn chị ta, thong thả mỉm cười: "Ta luôn nói chuyện tử tế, nhưng các ngươi thì không! Các ngươi nhìn ta thử xem, ta rất bình tĩnh!"
"Chuyện này là do ngươi gây ra sao?" Hứa Uyển Đình nhìn chăm chú vào Hứa Mặc.
Hứa Mặc xòe tay nói: "Ngươi có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu ta, dẫu sao đây cũng không phải lần một lần hai! Thêm mấy lần nữa cũng chẳng sao cả! Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, Hứa Uyển Đình, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!"
"Hại công ty của ta thiếu chút nữa phá sản chưa đủ sao? Ngươi nói vừa mới bắt đầu ư?" Hứa Uyển Đình nhìn hắn.
Hứa Mặc đột nhiên cười: "Không phải vẫn chưa phá sản sao? Không phải vẫn còn hoạt động sao? Không sao đâu, Hứa Uyển Đình, sớm muộn gì cũng phá sản mà thôi! Ngươi cố gắng cứu vãn công ty của mình đi! Dốc hết sức lực khôi phục Davina thử xem!"
"Hứa Mặc, rốt cuộc ngươi muốn chúng ta làm gì thì ngươi mới đồng ý... Tha thứ cho chúng ta?" Hứa Sơ Ảnh nhịn không được mở miệng, nhưng khi cô ta nói đến mấy chữ cuối cùng, chủ đề đã thay đổi.
Có lẽ cô ta cũng rất tức giận trước sự xuất hiện của mẹ con Lục Hương Như.
Hứa Mặc liếc nhìn cô ta, cười nói: "Bác sĩ Tiểu Hứa, ngươi đừng đùa! Không phải các ngươi cũng định trừng trị ta hay sao? Không phải các ngươi cũng định hại ta phá sản hay sao? Ta nhớ ngày hôm đó ở khuôn viên trường Thanh Bắc, người này, thế nhưng nói rõ ràng là bà ta muốn giết chết tai"
Hắn kể ra, nhìn Tạ Băng Diễm rồi cười nói: 'Không phải vậy sao? Tạ Băng Diễm? Mọi chuyện là vậy đúng chứ?"
Tạ Băng Diễm nghe xong, cả người run lên.
"Doanh nghiệp của ta đã sụp đổ rồi!" Hứa Mặc cười nói: "Đương nhiên chuyện này cũng không có gì to tát! Dù sao ta cũng đoán trước được các ngươi muốn hãm hại ta nên ta đã đi trước một bước, bán toàn bộ công ty! Giá cả khá ổn, kiếm được rất nhiều tiền! Nhưng các ngươi sẽ không cho rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đây, phải không? Không phải chứ? Các ngươi thực sự không nghĩ vậy, đúng không?"