Chương 313: Ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn. (1)
Chương 313: Ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn. (1)Chương 313: Ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn. (1)
Mặc dù đó cũng là chuyện cậu ta muốn làm, nhưng mà nếu không có Cao Thải Nhi xúi giục thì đám người Hứa Mạn Ny cũng không đến nỗi lìa đời.
Hai người bắt đầu hẹn hò, trò chuyện vui vẻ êm ấm...
Cố Hoán Khê đặt một phòng riêng yên tĩnh.
Hứa Mặc bảo chiều nay sẽ đi ăn với mình nên cô ấy đã đặt bàn trước, còn tìm được một nơi không tệ.
Đã có một khoảng thời gian Hứa Mặc không ăn cơm riêng với cô ấy, mấy bữa cơm trước kia đều là cả bốn người cùng ăn với nhau, hoặc là có thêm Lý Bán Trang, rất hiếm khi hai người ăn riêng với nhau.
Nhìn là biết Cố Hoán Khê rất coi trọng buổi hẹn này, khi thấy Hứa Mặc đạp xe đạp đến đây, cô ấy dở khóc dở cười rồi dân hắn đến chỗ ngồi.
"Bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, không mang ô sao?"
"Không có! Mưa không lớn nên không mang!"
"Vậy sao ngươi không đi trú mưa? Ngươi xem đầu ngươi đều dính nước mưa cả rồi!" Cố Hoán Khê oán trách cười bảo rồi cầm giấy ăn đưa cho hắn: "Mau lau khô đi!"
Hứa Mặc mỉm cười, cầm lấy khăn giấy lên kiểm tra, quan sát xung quanh một hồi rồi cười nói: "Chỗ này trang trí khá đẹp đấy, sao tìm được thế?"
"Bạn học giới thiệu, nghe nói lát nữa còn có người đến đàn piano, chúng ta có thể thưởng thức một lát!" Cố Hoán Khê cười đáp, trong giọng như có chút e thẹn.
"Có vẻ chỗ này không rẻ đâu!" Hứa Mặc nói.
"Ta hỏi thử rồi, có giảm giá nên không đắt!" Cố Hoán Khê nháy mắt nói.
"Được rồi! Chúng ta chấp nhận ăn ở đây một lân vậy!" Hứa Mặc đáp, không nhiều lời, bắt đầu an tọa chờ đồ ăn lên.
"Sắp tới phải bay tới New York một chuyến à?" Cố Hoán Khê đợi hắn ngồi xuống rồi tìm đề tài nói chuyện.
"Phải bay qua đó một chuyến, có việc cần bàn!" Hứa Mặc bình tĩnh nói: "Sau đó, chúng ta sẽ phát triển càng nhanh chóng hơn, ta hy vọng trước khi chúng ta tốt nghiệp sẽ hoàn tất việc đưa công ty ra thị trường!"
"Học lên nghiên cứu sinh không?" Cố Hoán Khê hỏi.
"Chắc có! Dù sao chúng ta không phải quá thiếu tiền, học được thì cứ học!" Hứa Mặc cười đáp, sinh viên đại học Thanh Bắc như bọn họ được cử đi học nghiên cứu sinh thì không cần thi, chỉ cần có tiên là được, học lên tiếp vô cùng đơn giản.
"Vậy vài năm sau sợ rằng sẽ rất bận rộn! Một khi công ty lên sàn, đoán rằng sẽ có rất nhiều việc cần làm!" Cố Hoán Khê nói.
"Cải cách nội bộ công ty cần phải theo kịp tiến trình, mặc dù chúng ta đã làm lại cơ cấu cổ phần lần nữa nhưng một vài quản lý nội bộ cần phải luân phiên túc trực! Ta hy vọng Bính Tịch Tịch khi trưởng thành có thể trở thành một thế lực khổng lồ như tập đoàn Alibabal" Hứa Mặc nói.
“Tập đoàn Alibaba ư... Nếu là vài năm trước Hứa Mặc bảo rằng phải thành lập một công ty như tập đoàn Alibaba sẽ có người cho rằng hắn mơ mộng hão huyền, nghĩ những điều không tưởng.
Nhưng bây giờ, Bính Tịch Tịch đang trên đà phát triển vượt bậc tựa như có xu thế thành hiện thực.
Có lẽ đợi đến khi Bính Tịch Tịch được đưa ra thị trường sẽ bành trướng phát triển lên một tâm cao vượt trội.
Càng huống hồ bọn họ còn có sản nghiệp khác.
Đương nhiên, Cố Hoán Khê không định tán gẫu về chuyện công ty và công việc trong bữa ăn với Hứa Mặc vào hôm nay.
Vất vả lắm hai người mới có dịp ăn riêng với nhau một hôm, Cố Hoán Khê rất muốn tâm sự chuyện khác.
"Hứa Mặc, ngươi ăn trước đi! Gần đây ngươi chẳng có thời gian ăn uống, trông gầy đi rõ thấy!"
"Hay là sau này ngươi đừng đến căn tin ăn nữa, ta đi mua bát với nồi vê nấu cho ngươi ăn! Sau này chúng ta ăn chung với nhau!"
"Không cần phiền phức vậy đâu, ta tìm đại thứ gì đó lấp đầy bụng là được!" Hứa Mặc lắc đầu từ chối.
"Sao lại không cần chứ? Coi dạo này ngươi không có thời gian ăn uống nữa là, trông gầy đi rõ thấy!" Cố Hoán Khê cố nén giận, đầy tủi thân nói.
Hứa Mặc vui vẻ cười bảo: "Được rồi! Có thể thử xeml"
Cố Hoán Khê nghe vậy thì mừng rỡ nói: "Vậy ăn đi! Đồ ăn nhà hàng này rất ngon đó!"
Hai người hàn huyên, nhắc đến một vài chuyện trong trường học.
Tay nghề nấu ăn của cô ấy rất khá, bọn Hứa Mặc đã thưởng thức không ít lần, trước kia là cả bọn ăn chung, nếu cô ấy đồng ý nấu thì quả thật ngon hơn đồ ăn căn tin.
Chỉ là bọn họ quá bận, không có thời gian nấu ăn nên mới ăn ở căn tin cho tiện.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thư giãn thoải mái, sau khi ăn xong, Hứa Mặc đi lấy xe đạp rồi cùng nhau trở về trường học.
Xe đạp này là xe đạp sợi carbon, giá hơn một triệu, được Hứa Mặc mua để rèn luyện cơ thể, hắn có thể nhẹ nhàng khiêng nó lên.
Hai người không vội trở về trường học nên chậm rãi đi dạo, thưởng thức ánh chiều tà phía cuối chân trời, thời gian dân dần trôi, cuối cùng hai người họ đã tới cửa trường học.