Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Ta Sẽ Khiến Hắn Phải Trả Giá Lớn. (2)

Chương 314: Ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn. (2) Chương 314: Ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn. (2)Chương 314: Ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn. (2)

Một chiếc xe màu đỏ bỗng dừng lại ở cách đó không xa, cửa xe mở ra, một cô gái mặt mày đỏ bừng, lửa giận hừng hực từ trên xe đi xuống, giương nanh múa vuốt đi lại chỗ Hứa Mặc.

Nhưng mà có người giữ cô ta lại không cho cô ta chạy tới.

Đó không phải Hứa Tuyết Tuệ thì còn ai vào đây nữa?

Người phụ nữ giương nanh múa vuốt kia tất nhiên là Hứa Phán Đễ.

Xem ra tình trạng của cô ta không tốt lắm, đầu tóc rối bời, đôi mắt sưng đỏ, có lẽ mới khóc xong, trên khuôn mặt còn in rõ dấu bàn tay, chắc là bị đánh không nhẹ.

Dù cô ta bị Hứa Tuyết Tuệ ôm chặt nhưng vẫn không kìm nổi sự hung tợn muốn xông tới chỗ Hứa Mặc, hắn thấy thế không khỏi nở nụ cười.

"Hoán Khê, ngươi về trước đi! Ta đi giải quyết bọn họ!" Hứa Mặc quay đầu nói với Cố Hoán Khê.

Cố Hoán Khê nhìn hắn đáp: "Ta qua xem thử!"

Hứa Mặc vui vẻ cười bảo: "Cũng được! Nhưng mà ngươi đừng nhúng tay vào!"

"Vâng!" Nhận được lời đồng ý của Hứa Mặc, cố Hoán Khê mừng rỡ.

"Hứa Mặc, ngươi đừng đi, đứng lại đó cho ta! Lòng dạ của ngươi sao lại hiểm độc như vậy? Sao ngươi lại hiểm độc như vậy? Ta hận ngươi!" Hứa Phán Đễ quát.

Hứa Tuyết Tuệ thấy cô ta không chịu thua thì hơi bực tức bèn cho cô ta một cái tát đau điếng.

Lúc này Hứa Phán Đễ mới bình tĩnh lại.

Hứa Mặc đi qua cười nói: "Ta đâu có làm gì! Ta chỉ công bố một vài sự thật cho công chúng mà thôi! Nếu đây cũng coi là có tội vậy thì ngươi phải bị thiên đao vạn quả mới đáng!"

"Ngươi còn muốn làm gì ta nữa?" Hứa Phán Đệ tức giận rống lên.

"Làm gì ngươi à?" Hứa Mặc nghe vậy, chế nhạo nói: '"Ngại quá! Ta không hứng thú với ngươi! Vốn dĩ, ta không thích đối phó ngươi lắm! Chỉ là ta thấy chuyện này rất thú vị mà thôi! Còn nữa, chẳng phải các ngươi cũng định đối phó ta à? Nói làm như các ngươi vô tội lắm?"

"Ngươi dám... Ngươi dám... Hứa Mặc, ta phải xé nát mặt của ngươi!" Hứa Phán Đễ vô cùng uất, rống lên với Hứa Mặc, tiếp tục giương nanh múa vuốt.

"ỒI Bị đàn ông đá nên tức điên lên à? Hứa Phán Đễ, một ngày này của ngươi ta đã đoán trước rồi! Thật xuất sắc!" Hứa Mặc cười nói tiếp: "Sắc mặt Tạ Băng Diễm chắc cũng rất đặc sắc, ta đã đoán trước được, nằm mơ cũng muốn xeml Bà ta phải xem thử mình đã sinh ra cái loại người gì!"

"Hứa Mặc!" Hứa Tuyết Tuệ nhíu mày, bất mãn nói.

"Hứa Tuyết Tuệ ngươi lặn lội từ thành phố Hạ Hải đến đây nhỉ? Có muốn ta đào bới tiếp chuyện của Hứa Phán Đễ cho ngươi không?" Hứa Mặc nghiêng đầu nhìn chị ta.

"Không cần! Chuyện này ngươi làm tốt lắm, cho em tư cắt đứt sớm một chút âu cũng tốt!" Hứa Tuyết Tuệ bất đắc dĩ thở dài nói.

"Nhưng mài" Hứa Mặc thản nhiên cười nói: "Nhưng mài Sẽ không dừng ở đây đâu! Hứa Phán Đễ, khởi tố đi! Chẳng phải ngươi giữ rất nhiều thông tin của ta sao? Khởi tố đi chứ!" Hứa Phán Đễ nghe xong, nhìn hắn chằm chằm không nhúc nhích.

Hứa Mặc nhếch mép nở một nụ cười nhạo báng, im lặng dẫn Cố Hoán Khê vào trường.

Cố Hoán Khê liếc mắt nhìn Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Phán Đễ rồi híp mắt đi theo Hứa Mặc.

"Từ từ! Có phải cô Cố không? Ta có thể nhờ ngươi một chút không?" Hứa Tuyết Tuệ bỗng gọi Cố Hoán Khê.

"Không! Đi thôi!" Hứa Mặc quay đầu nói.

Cố Hoán Khê thấy thế, thở dài, không nói chuyện với Hứa Tuyết Tuệ mà xoay người đi luôn.

Hứa Tuyết Tuệ không khỏi bất đắc dĩ.

Có vẻ như quan hệ giữa cô gái này với Hứa Mặc rất tốt, dường như đã quen biết rất nhiều năm, là một trong những người hợp tác với hắn.

Nếu chị ta có thể tán gẫu đôi ba câu với cô ấy biết đâu có thể tìm được điểm đột phá hàn gắn với Hứa Mặc, nhưng khổ nỗi, Hứa Mặc vốn không định hàn gắn mối quan hệ giữa hai người.

Hứa Tuyết Tuệ quay đầu nhìn Hứa Phán Đễ đang ngồi dưới đất khóc nức nở, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vừa rồi cô ta còn đòi tính sổ với Hứa Mặc, nếu Hứa Tuyết Tuệ không ngăn lại thì chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Hứa Tuyết Tuệ ngẫm nghĩ rồi rút điện thoại ra rôi bậy một đoạn video đưa đến trước mặt cô ta, nói: "Em tư ngươi còn nhớ không? Có một hôm, Hứa Mặc mới vừa về nhà một năm, ngươi nuôi một con chó săn cỡ bự, nó suýt nữa cắn Hứa Mặc, ngươi có nhớ ngày ấy ngươi đã làm gì không?”

"Làm gì?" Hứa Phán Đễ không thích xem video, cô ta căm phẫn chuyện Hứa Tuyết Tuệ ngăn không cho mình tìm Hứa Mặc tính sổ.

Hứa Tuyết Tuệ thấy cô ta không xem, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố kìm cơn giận của mình xuống: "Ngươi bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, xin lỗi một con chó! Chúng ta ở bên cạnh nhìn, ngươi không nhớ à?”

Hứa Phán Đễ sửng sốt, trừng to mắt.

"Đây là video, ngươi tự xem đi! Chúng ta đã tìm ra nó!" Hứa Tuyết Tuệ chỉ vào điện thoại nói.

Hứa Phán Đễ vội vàng xem điện thoại, phát hiện hình ảnh trong điện thoại rất quen thuộc, hình như đúng là đã từng xảy ra chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment