Chương 315: Hứa Mặc vừa nhìn thấy chị ta đã đen mặt (1)
Chương 315: Hứa Mặc vừa nhìn thấy chị ta đã đen mặt (1)Chương 315: Hứa Mặc vừa nhìn thấy chị ta đã đen mặt (1)
"Ta và chị cả đều xem rồi! Khi đó ta ngồi ở bên cạnh ăn cơm!" Hứa Tuyết Tuệ nói tiếp: "Ngươi phải hiểu rõ, xưa nay Hứa Mặc vẫn luôn không đối phó ngươi! Mấy năm gần đây, tuy các ngươi gây sự đến đâu đi nữa hắn cũng không chuyển dời mục tiêu sang người ngươi. Chỉ có chuyện bây giờ là ngoại lệ duy nhất!"
Hứa Phán Đễ im lặng, trâm mặc một lát rồi cả giận nói: "Vậy thì hắn cũng không nên công khai chuyện của ta lên mạng khiến ta xấu hổ, khiến ta thân bại danh liệt! Hắn muốn ta chết!"
"Đúng! Ngươi nói đúng! Nếu có thể, quả thật hắn ước ngươi chết đi! Ngươi tưởng hắn mong ngươi sống sao? Không! Hắn đã trông ngươi xuống mồ từ lâu rồi!" Hứa Tuyết Tuệ thấy cô ta không chịu hối cải, tức giận không thôi, phẫn nộ nói.
"Chị hai... Hứa Phán Đễ ngạc nhiên nhìn chị ta.
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì vào xé mặt hắn đi! Nhưng chớ trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi vẫn lén lút với tên đàn ông đó, chậc chậc, không cần tới mẹ đánh ngươi mà ta và chị cả đều sẽ đánh ngươi!" Hứa Tuyết Tuệ giận dữ nói với cô ta.
Lòng Hứa Phán Đễ đầy uất ức, quát to: "Trong tay ta có rất nhiều bằng chứng công ty Hứa Mặc vi phạm pháp luật, ta phải tố cáo hắn, ta phải khiến hắn phá sản!"
"Chát!" Hứa Tuyết Tuệ tát cho cô ta một cú trời giáng: "Ngươi còn dám nói vậy?"
"Ta nói vậy đấy! Hắn đã khiến ta thân bại danh liệt rồi, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!" Tuy Hứa Phán Đễ bị đánh nhưng vẫn rất quật cường.
Hứa Tuyết Tuệ nâng tay lên định tát cô ta cái nữa nhưng nghĩ kỹ lại, nhịn xuống nói: "Được thôi! Ngươi tố cáo đi! Xem thử ngươi tố cáo ra được chuyện gì? Hứa Phán Đễ, nếu ngươi muốn cái kết như vậy thì cứ làm đi!"
"Ta sẽ khiến hắn trả giá lớn! Ta chắc chắn sẽ không để hắn sống yên lành!" Hứa Phán Đễ nào sẽ nguôi giận chứ? Cô ta chỉ cảm thấy mình rất oan ức, không thèm xem video trong điện thoại mà nhanh chóng vọt lên xe.
Hứa Tuyết Tuệ tức điên, suýt nữa nhịn không được tát cô ta một cái cho tỉnh táo ra.
Nhưng chị ta nghĩ lại, nhịn cơn giận xuống, rút điện thoại ra gọi cho chị cả: "Chị, như ngươi dự đoán, em tư có chết cũng không hối cải!"
"Ta biết rồi!" Hứa Uyển Đình trả lời.
Một bên khác, Hứa Uyển Đình không quá ngạc nhiên trước cuộc gọi của Hứa Tuyết Tuệ.
Biết Tạ Băng Diễm và Hứa Phán Đễ muốn đối phó Hứa Mặc, chị ta ủng hộ, thế nên không liên lạc với Tạ Chấn để can thiệp.
Mặc dù tâm lý khó chịu, cảm thấy cực kỳ có lỗi với người em trai ruột này, nhưng với tình hình hiện tại, Hứa Uyển Đình biết, nhất định phải đối phó Hứa Mặc.
Nếu không, chỉ sợ gia đình này sẽ ly tán, nhà không ra hồn nhà nữa.
Thân là chị cả, Hứa Uyển Đình có trách nhiệm giữ gìn nhà họ Hứa hoàn chỉnh.
Lúc này, đứng trên tòa nhà chi nhánh trang sức Phượng Tường ở Thủ Đô, Hứa Uyển Đình nhìn dòng người xe cộ đông nghịt bên dưới, vẻ mặt hốt hoảng, trong đầu nhớ lại những chuyện rất lâu về trước.
"Đây là chị cả của ta, Hứa Uyển Đình! Thần tượng của ta đấy!" "Chắc chắn chị cả ta là người tài giỏi nhất thế giới!"
"Trời ạ! Đường Lỗi, ngươi nhìn xem, chị cả ta là một doanh nhân trẻ tuổi xuất sắc, tổng giám đốc của Davina, thật hâm mộ quá đi mất!"
Còn nhớ khi đó, Hứa Mặc luôn dùng ánh mắt sáng như sao trên trời nhìn chị ta.
Tràn đầy nhiệt huyết và sùng bái.
Hắn đã từng điên cuông như thế, thậm chí không ngại đánh nhau với bảo vệ, không tin người chị cả mình tôn thờ sẽ đối xử với mình như vậy!
Thẳng đến khi hắn ngồi sụp xuống dưới tòa nhà Davina chờ đợi rất lâu, bản thân chị ta vẫn không buồn xuống dưới nhìn hắn, hắn mới tỉnh ngộ, thất hồn lạc phách rời đi.
Lúc đó trời mưa lác đác, không khí lạnh căm, hắn bước đi tập tênh biến mất trong đêm tối, từ đó về sau, Hứa Mặc trở nên xa cách với chị ta hơn trước rất nhiều.
Hai năm qua, Hứa Uyển Đình thường xuyên nằm mơ, thỉnh thoảng sẽ nhớ lại cảnh tượng ấy, mỗi lần tỉnh dậy trong đêm khuya đều lệ rơi đây mặt.
Nếu có thể bắt đầu lại một lần nữa thì tốt biết bao?
Nếu có thể làm lại, chị ta nhất định sẽ lao xuống tầng hung hăng ôm lấy hắn, nói cho hắn biết, ngươi cũng là người em trai tài giỏi nhất của ta.
Mà bây giờ, Hứa Mặc đã không cần những thứ này.
Trong lòng hắn đã chẳng thèm chờ mong.
"Thật xin lỗi! Ta chỉ có thể làm như vậy! Cứ cho là ta nợ ngươi đi, ta bằng lòng dùng cả đời để bù đắp. Nhưng ta không muốn mẹ xảy ra chuyện, cũng không mong những người khác xảy ra chuyện! Ta sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa, không bao giờ!" Khóe mắt Hứa Uyển Đình ươn ướt.
"Em hai, chúng ta phải cho Hứa Mặc biết, mục tiêu của chúng ta rất rõ ràng! Chúng ta không muốn bố mẹ ly hôn! Không thể để nhà họ Hứa tan đàn xẻ nghé! Chúng ta phải nói cho hắn biết, chúng ta cũng có năng lực đánh trả, cho dù... Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta nữa!" Hứa Uyển Đình mở miệng nói với Hứa Tuyết Tuệ.