Chương 341: Ngươi nói với ta vê chuyện báo ứng sao? Bây giờ đến lượt ai sẽ chịu báo ứng? (2)
Chương 341: Ngươi nói với ta vê chuyện báo ứng sao? Bây giờ đến lượt ai sẽ chịu báo ứng? (2)Chương 341: Ngươi nói với ta vê chuyện báo ứng sao? Bây giờ đến lượt ai sẽ chịu báo ứng? (2)
"ỒI Ngươi rồi cũng sẽ già đi! Dù có cứng rắn thế nào, rồi cũng có một ngày ngươi sẽ già đi!" Hứa Mặc cười nói: "Những sợi tóc này cũng không phải ngoại lệ! Dù ngươi có che giấu cỡ nào thì chúng vẫn sẽ xuất hiện! Tiếp theo sẽ là những nếp nhăn ở khóe mắt, rôi cả khuôn mặt đầy nếp nhăn, sau đó nữa là lưng ngươi sẽ bắt đầu cong lại, tay chân cũng không còn linh hoạt nữa, răng sẽ rụng từng chiếc từng chiếc...
Hứa Mặc nói, cười cợt: "Bây giờ ngươi kiêu ngạo như thế nào thì sau này sẽ khốn khổ như thế đó!"
Tạ Băng Diễm nghe xong thì gần như nghẹt thở, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi.
"Ngươi sợ rồi sao?" Hứa Mặc tiếp tục cười: "Không ngờ đấy! Ngươi vậy mà cũng sẽ có ngày hoảng sợi Nghĩ kỹ xem, bây giờ ngươi cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi! Ngày nào đó ngươi sẽ chết đi mà phải không? Đến khi nào thì ngươi sẽ chết nhỉ?"
"Hứa Mặc!" Hứa Mạn Ny tức giận, bước tới.
Hứa Mặc ngẩng lên nhìn cô ta: "Hứa Mạn Ny, ngươi biết tại sao ta luôn ghét ngươi không?”
".." Hứa Mạn Ny nhìn hắn chằm chằm: "Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là một con điếm! Từ nhỏ đến lớn đều chính là như vậy!" Hứa Mặc nói.
"Ngươi... Hứa Mạn Ni nghe xong thì nổi giận đùng đùng, lập tức lao về phía hắn: "Hứa Mặc, ta xé nát miệng ngươi!"
Nhưng một nữ vệ sĩ đã ngăn cô ta lại, không cho cô ta động đậy.
"Hứa Phán Đễ cũng y như vậy!" Hứa Mặc nhìn Hứa Phán Đệ, cười nhạo: "Đúng rồi, Hứa Phán Đễ, ngươi vẫn còn lén lút liên lạc với vị giáo sư đại học đó đúng chứ? Ngươi có ngủ với anh ta nữa không? Ta nhớ là mình đã điều tra được, tên giáo sư đó dường như còn có ảnh của ngươi đấy. Là mấy tấm ảnh thân mật ấy, ta đang nghĩ cách lấy nó rồi!"
Hứa Phán Đệ sững sờ, trợn to mắt: 'Hứa Mặc, ngươi dám!"
"Ta có gì mà không dám?" Hứa Mặc cười nhạt: "Nghe nói tên giáo sư đó gần đây rất thiếu tiền! Anh ta còn bị vợ kiểm soát chặt chẽ nữa kia, đã mất việc làm, mất địa vị, trở nên nghèo túng tột cùng! Vừa hay, gần đây ta lại kiếm được khá nhiều tiên!"
Hứa Phán Đễ nháy mắt một thân run rẩy, chỉ vào Hứa Mặc: "Ngươi, nếu ngươi dám làm vậy, ta sẽ liều mạng với ngươi! Hứa Mặc, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự dám làm ra chuyện đó, ta với ngươi không đội trời chung!"
"Sợ gì chứ? Dám làm mà không dám nhận sao? Dù sao ngươi cũng đã mất hết mặt mũi rồi! Thế thì để cho mất hẳn luôn đi!" Hứa Mặc khinh bỉ nhìn cô ta.
"Ngươi, ngươi, ngươi... Hu hu, mẹ ơi!" Hứa Phán Đễ lập tức cầu cứu Tạ Băng Diễm.
Tạ Băng Diễm mặt mày tái nhợt, đầy sát khí, trong lòng đã nổi trận lôi đình, đặc biệt là khi thấy Hứa Mặc cười cợt, bà ta tức đến mức toàn thân run rẩy.
"Hứa Mặc! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Cuối cùng ngươi là muốn đạt được cái gì?" Tạ Băng Diễm run run hỏi.
Hứa Mặc nhún vai: "Thật ra ta bây giờ cũng không thiếu gì nữa hết! Đợi chút nữa đi, dì Lục Hương Như đến rồi! Mọi người qua đây đi rồi chúng ta sẽ nói kỹ vê chuyện của Hứa Uyển Đình!"
Tạ Băng diễm quay đầu lại nhìn, lập tức thấy một gương mặt khá quen thuộc.
Ánh mắt bà ta như muốn phun ra lửa.
Lục Hương Như nhìn tất cả, cười nói: "Lâu rôi không gặp! Tạ Băng Diễm, bà Tại"
"Dì Lục Hương Như, ngồi bên này này!" Hứa Mặc cười thân thiện, chỉ vào chỗ bên cạnh Hứa Hồng Loan: "Hứa Đức Minh chưa đến! Lần này là Tạ Băng Diễm giấu Hứa Đức Minh để đến đây! Nhưng không sao, người của ta đã đi gọi ông ta đến rồi! Dù thế nào thì hôm nay chúng ta nhất định phải nói rõ chuyện này!"
Lục Hương Như biết Hứa Mặc muốn làm gì, trong lòng có chút cảm kích, gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Hứa Hồng Loan.
"Đừng lo lắng căng thẳng như thế! Đây cũng không phải là đàm phán giữa các quốc gia mài Tất cả chỉ là để mọi người dễ sống hơn thôi!"
Hứa Mặc thấy Tạ Băng Diễm và những người khác vẫn ngồi im, mỉm cười nói: 'Đến đây ngồi đi! Đến ngồi vào chỗ này đi nào!"
"Hứa Mặc, bây giờ ngươi rất đắc ý đúng không? Khiến chị cả của mình phải vào trại giam, ngươi rất đắc ý phải không?" Tạ Băng Diễm nhìn hắn, nghiến răng: "Chẳng lẽ ngươi không sợ báo ứng sao?"
"Báo ứng?" Hứa Mặc lập tức cười: "Phu nhân Tạ Băng Diễm à, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Báo ứng của ta đã kết thúc từ lâu rồi! Báo ứng của ta là khi ta từ một tuổi đến mười bốn tuổi nằm ở cống nước lạnh lẽo, bị kiến cắn khắp người mà vẫn chưa chết, lúc đó đã kết thúc rồi!"
"Mấy năm đó là ta đã nhìn người chết mà lớn lên! Hầu như ngày nào ta cũng nằm ngủ bên cạnh người chết. Bây giờ ngươi nói với ta về báo ứng sao? Từ giờ báo ứng sẽ đến lượt người nào chứ?"