Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Thật Sự Là Quá Đặc Sắc! (1)

Chương 342: Thật sự là quá đặc sắc! (1) Chương 342: Thật sự là quá đặc sắc! (1)Chương 342: Thật sự là quá đặc sắc! (1)

"Ngươi làm như vậy sẽ hủy đi tương lai của chị cả ngươi đấy! Ngươi có còn lương tâm hay không? Ngươi muốn chị cả của ngươi ngồi tù thì ngươi mới cảm thấy vui vẻ sao?" Tạ Băng Diễm tức giận nói.

"Người hủy hoại tương lai của chị ta là ngươi chứ không phải ta!" Hứa Mặc cũng nhìn bà ta nói: "Có điều, ta đúng thật cảm thấy vui vẻ! Rất rất vui vẻ! Tạ Băng Diễm, ngươi mới chính là người đã đẩy Hứa Uyển Đình vào hoàn cảnh này!"

"Ngươi, cái tên phản nghịch nhà ngươi. . “

Tạ Băng Diễm nhìn xuống sau đó cúi đầu tìm đồ.

Hứa Mặc vui vẻ, cười trào phúng nói: 'Chửi không lại ta thì lại muốn động tay động chân đúng không? Chỉ là đáng tiếc, phục vụ vẫn chưa mang thức ăn lên! Với lại chỉ với chút sức lực này của ngươi cũng không thể đánh chết ta được!"

Tạ Băng Diễm mặc kệ hắn, tiếp tục tìm kiếm.

"Có điều, nếu thật sự có thể đánh chết, vậy chắc chắn ngươi cũng sẽ làm! Tạ Băng Diễm, hôm nay chúng ta không nói chuyện này! Chúng ta hôm nay nói về chuyện của Lục Hương Như! Ta rất thích bọn họ, cảm thấy theo lý mà nói thì bọn họ cũng nên trở thành một phần của nhà họ Hứa, ngươi cảm thấy thế nào?” Hứa Mặc cười nói.

"Ta xé nát cái mặt này của ngươi! Ngươi là tên phản nghịch không có lương tâm!" Tạ Băng Diễm hoàn toàn nổi nóng, giống như một người phụ nữ chua ngoa, muốn xông qua đánh Hứa Mặc.

Một nữ bảo vệ chạy qua, vội vàng ngăn bà ta lại, Cố Hoán Khê vốn dĩ ngồi ở một góc cũng vội vàng chạy qua, ngăn cản Tạ Băng Diễm chạy đến chỗ Hứa Mặc.

Hứa Mặc nhìn thấy vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.

Suýt nữa cười chảy cả nước mắt!

"Đừng nói là do ta hủy hoại tương lai của Hứa Uyển Đình! Các ngươi đều biết là ai hủy hoại chị taI Không sai, chính là ngươi, Tạ Băng Diễm! Cũng chính là ngươi đã đẩy chị ta vào tù, là ngươi muốn hủy tiên đồ của Hứa Uyển Đình! Ngươi muốn hủy hoại tất cả của chị ta! Nếu như không phải ngươi, Hứa Uyển Đình sẽ không bị đẩy tới bước đường này! Cho nên, ngươi muốn xé nát mặt của ta cũng vô dụng, bởi vì vốn dĩ là ngươi không thể cứu được chị ta!" Hứa Mặc cười nói.

Tạ Băng Diễm bị ngăn lại, trong mắt như có thể phun ra lửa.

Bà ta nhìn chằm chằm Hứa Mặc, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy chỉ sợ Hứa Mặc đã bị chém thành trăm mảnh.

"Tạ Băng Diễm!" Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vọng tới một giọng nói quen thuộc.

Không phải Hứa Đức Minh thì còn có thể là ai?

Đứng từ xa ông ta đã nhìn thấy ý đồ tấn công Hứa Mặc của Tạ Băng Diễm, cho nên vội vàng hô một tiếng sau đó vội vã chạy đến đây.

"Tạ Băng Diễm ngươi làm gì vậy hả? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Hứa Đức Minh tức giận hét lên.

Tạ Băng Diễm nhìn ông ta một cái, trong mắt tràn đây chán ghét, bà ta quay đầu nhìn Hứa Mặc, ánh mắt đã dần lạnh nhạt đi, trở nên lạnh lùng.

"Ngươi không còn là con trai của ta nữa!" Cơ thể Hứa Mặc run lên một chút, mỉm cười nhìn Tạ Băng Diễm: "Đã bình tĩnh lại rôi sao?"

"Ta đúng là có một đứa con trai! Nhưng không phải là ngươi!" Tạ Băng Diễm nhìn chằm chằm Hứa Mặc nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt bỗng nhiên mang theo sự kiêu ngạo và trào phúng: "Con trai của ta so với ngươi càng thông minh hơn, tài giỏi hơn, ngoan ngoãn hơn nhiều! Nếu so sánh ngươi với nó thì ngươi chẳng là cái thá gì hết!"

"Ngươi tự hào lắm sao?"

"Ta vẫn luôn lấy nó làm niềm tự hào của mình! Bởi vì ta vẫn luôn biết, ngươi là một đứa phản nghịch, mục đích mà ngươi đến đây là muốn đòi nợ! Năm đó ta không làm gì sai hết, ngươi chính là một con ác quỷ từ dưới đất chui lên để đòi nợ ta!" Tạ Băng Diễm nhìn hắn lạnh lùng nói: "Nhưng mà con trai ta không phải như vậy, con trai của ta tốt bụng, ngoan ngoãn, thông minh! Nó tốt hơn ngươi một nghìn lân, một vạn lần thậm chí đến một vạn vạn lần!"

"Oh, tốt hơn nhiều như vậy sao!" Hứa Mặc nói.

"Trước kia ta còn nể tình ngươi mang trong mình dòng máu của nhà họ Hứa nên cho ngươi chút mặt mũi, nhưng mà ngươi đừng nghĩ rằng ngươi có thể muốn làm gì thì làm! Ta già rồi thì đã làm sao? Ta nói cho ngươi biết, ta còn có con, ta có con trai, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa ta cũng không cần đến sự giúp đỡ của ngươi! Ngươi cũng chỉ là một tên ác quỷ đến đòi nợ, mãi mãi chỉ là thứ xui xẻo, rác rưởi mà thôi!" Tạ Băng Diễm lạnh lùng vô tình nói ra từng câu từng chữ.

"Tạ Băng Diễm, ngươi điên rồi sao?" Hứa Đức Minh nghe xong không kịp suy nghĩ đã muốn vượt qua sự ngăn cản của bảo vệ, ngăn không cho Tạ Băng Diễm nói nữa: "Hứa Mặc, ngươi đừng nghe bà ta nói! Bà ta điên rồi, ngươi là người nhà họ Hứa, trên người ngươi đang chảy dòng máu của nhà họ Hứa! Ngươi là do Tạ Băng Diễm sinh rai"
Bình Luận (0)
Comment