Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 351 - Chương 351: Thủ Đoạn, Vẫn Phải Có

Chương 351: Thủ đoạn, vẫn phải có Chương 351: Thủ đoạn, vẫn phải cóChương 351: Thủ đoạn, vẫn phải có

"Xin lỗi! Chúng ta có việc phải đi trước!" Không biết tại sao Cố Hoán Khê bỗng cảm thấy hơi bối rối bèn kéo Hứa Mặc quay đầu rời đi.

"Từ từ đãi! Cô gái, ngươi là sinh viên đại học Thanh Bắc sao?" Người phụ nữ trung niên thấy cô ấy sắp đi thì vội vã nói.

Cố Hoán Khê quay đầu nhìn thoáng qua, không trả lời, gương mặt hốt hoảng quay đầu rời đi.

Hứa Mặc khá bất ngờ, gật đầu với người phụ nữ trung niên một cái rồi mới đi vào trong đại học Thanh Bắc.

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

"Đại học Thanh Bắc!"

"Hu hu hul Đại học Thanh Bắc!"

"Con của ta ơi..."

Người phụ nữ trung niên nhìn theo, ánh mắt dân đỏ, suýt nữa khóc nấc lên.

Về chuyện bố mẹ ruột của Cố Hoán Khê tìm tới, tất cả mọi người đều rất bất ngờ.

Đường Lỗi và Lý Bán Trang lập tức chạy tới hỏi.

Cố Hoán Khê ngồi bên trong, sắc mặt vô cùng bối rối, không biết phải làm sao.

Có cảnh sát tới hỏi Cố Hoán Khê thông tin liên quan, Cố Hoán Khê trầm mặc không nói, không nói gì hết, cảnh sát chỉ có thể hỏi mấy người Hứa Mặc.

Đáng lẽ, cảnh sát sẽ không có mặt nhanh như vậy, nhưng có vẻ như người phụ nữ tên là Triệu Phi rất có máu mặt, có thể gọi cảnh sát tới điều tra ngay lập tức.

Cảnh sát cũng nhanh chóng tìm được tài liệu liên quan về Cố Hoán Khê trong kho tài liệu.

Sau đó là thử máu, xét nghiệm DNA, càng về sau, Cố Hoán Khê càng lo lắng, nhìn Hứa Mặc xin giúp đỡ.

Hứa Mặc thấy thì vội vàng đi tới an ủi: "Không phải lo! Bất kể chuyện gì xảy ra, bọn ta cũng luôn bên ngươi!"

Cố Hoán Khê giật mình, gật đầu, bình tĩnh lại.

Những năm qua, bọn họ lập nghiệp, vượt qua rất nhiều sóng to gió lớn, thậm chí bay đến New York rung chuông tại sàn chứng khoán NASDAQ, có chuyện gì chưa được chứng kiến? Cố Hoán Khê phụ trách quản lý nội bộ Bính Tịch Tịch, gặp qua rất nhiều khó khăn và thử thách, nhưng đều được cô ấy giải quyết ổn thỏa, vượt qua tất cả, vậy nên khi đối mặt với chuyện này, quả thực không có gì để phải hoang mang lo sợ.

Ba người Hứa Mặc thấy cô ấy lấy lại được bình tĩnh thì không khỏi gật đầu.

Ngay sau đó lại có cảnh sát tới hỏi, tiếp đó, người phụ nữ trung niên tên Triệu Phỉ kia dẫn người đến khóc lóc đau khổ... .

Vẫn chưa biết danh tính của người phụ nữ trung niên này nhưng nhìn có vẻ không phải người xấu, đoán chừng là dân thủ đô, có vài phân năng lực. Bà ấy còn dẫn theo một gia đình tới, trong số đó có một em gái rất giống Cố Hoán Khê, giống tới mức như một khuôn đúc ra.

Cố Hoán Khê là một thiên kim đại tiểu thư. ...

"Cố thị ở Thủ Đô, là một ông lớn trong ngành đóng tàu, nhưng không phải tài bình thường mà là tàu chiến!"

"Xem ra gia thế của Hoán Khê rất khủng! Nhà họ Cố này không đơn giản!"

Đường Lỗi đọc được một số thông tin thì sợ hãi cảm thán.

"Về điều tra thêm đi!" Hứa Mặc bình tĩnh nói.

"Ừ!" Hai người gật đầu.

Nhưng mà Cố Hoán Khê tạm thời vẫn chưa nhận người thân và bố mẹ, bây giờ cô ấy cần yên tĩnh, không muốn nhắc tới những vấn đề này.

Người phụ nữ trung niên Triệu Phỉ kia và nhà họ Cố cũng hiểu cho Cố Hoán Khê, không ép buộc, chỉ bảo với cô ấy là họ tôn trọng ý kiến của cô ấy, cô ấy muốn trở về lúc nào cũng có thể trở về, gia đình luôn mở rộng cánh cửa vì cô ấy.

Người thân của cô ấy có vẻ không xấu, họ Cố ít con cháu, tính cả cô ấy cũng chỉ có bốn người.

Chắc là hai bác Cố rất thương con.

Nhưng vì sao lại lạc mất con... Hình như là năm đó Cố Hoán Khê trốn ra ngoài, bị bọn buôn người bắt, qua tay nhiều bên rồi được đưa đến trại trẻ mồ côi.

Những năm qua, bố mẹ của cô ấy vẫn tìm kiếm, bỏ ra rất nhiều tiền để tìm con gái!

Hứa Mặc mừng thay, gọi Cố Hoán Khê tới muốn ăn mừng, nhưng tâm trạng của Cố Hoán Khê không tốt, lắc đầu từ chối, chỉ nói muốn yên tĩnh.

"Chắc là cô ấy nhất thời không tiếp nhận được! Chuyện này đến quá đột ngột, đợi một đoạn thời gian nữa sẽ tốt lên thôi!" Đường Lỗi cười nói.

Trong chuyện này, cậu ta rất có kinh nghiệm.

"Hâm mộ Hoán Khê quá!" Lý Bán Trang ngưỡng mộ nói, trong mắt lại thoáng buồn tủi.

Bố mẹ của cô ấy đã mất, Lý Bán Trang rất buồn.

Hứa Mặc xoa đầu cô ấy, cười nói: "Không sao! Ngươi còn có bọn tal"

Lý Bán Trang sững người, sau đó nhìn hắn mỉm cười, gật mạnh đầu: "Ừ!"

Thái độ rất hưởng thụt...

Hứa Mặc vừa xử lý chuyện của Cố Hoán Khê vừa giải quyết công việc.

Bởi vì chuyện của trang sức Phượng Tường đã đến hồi kết nên cuối cùng Hứa Mặc vẫn quyết định đến trại giam một chuyến.

Không phải để khoe khoang khoác lác.

Tuy chuyện này do hắn giật dây, nhưng không phải tự tay hắn làm, chẳng qua hắn muốn nói chuyện với Hứa Uyển Đình về nhà họ Hứa và tương lai sau này thôi.

Hứa Mặc muốn xử lý từng người, đoàn tụ với nhau trong tùi
Bình Luận (0)
Comment