Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 385 - Chương 385: Đôi Mắt Của Mẹ Ta Giống Như Sao Trời Vậy! (1)

Chương 385: Đôi mắt của mẹ ta giống như sao trời vậy! (1) Chương 385: Đôi mắt của mẹ ta giống như sao trời vậy! (1)Chương 385: Đôi mắt của mẹ ta giống như sao trời vậy! (1)

Hứa Uyển Đình giật mình, vùng vẫy tránh thoát.

“Tòa tuyên án...

"Bồi thường chút tiền là được! Chúng ta sẽ làm thành hoãn thi hành án! Không để ngươi vào đó nữa đâu!" Tạ Băng Diễm nói, rồi nghiến răng nghiấn lợi nói tiếp: 'Nói đến chuyện này ta càng thấy tức giận! Ngươi vẫn luôn tốt vẫn luôn ưu tú như vậy! Sao Hứa Mặc có thể ác độc thế chứ? Sao lại máu lạnh đến thế? Rốt cuộc là ngươi đắc tội hắn ở đâu hả?"

Hứa Uyển Đình nghe thế, lòng lạnh như băng: 'Mẹ, Hứa Mặc là con ruột của ngươi thật à?”

"Thì... Tạ Băng Diễm nghẹn họng.

"Ngươi nói ngươi và bố đã nhiều lần làm xét nghiệm kiểm tra, những kết quả xét nghiệm ấy đều là thật sao? Không có làm giả chứ?" Hứa Uyển Đình hỏi.

"Hiện giờ ta cũng nghi ngờ có phải là thật hay không! Nhưng mà không sao, không phải thật cũng không ngại việc hắn ác độc!" Hình như Tạ Băng Diễm không muốn nhắc tới việc này mà chỉ cảm thấy mất mặt.

"Mẹ vẫn luôn thấy hắn ác độc, nhưng ngươi có biết tại sao hắn lại ác độc như vậy không? Tại sao hắn hận ngươi đến thế?" Hốc mắt Hứa Uyển Đình ửng đỏ.

"Tại sao ư? Không vì gì cả? Hắn bẩm sinh tới đòi nợ rồi!" Tạ Băng Diễm tức tối nói.

"Đúng vậy! Đòi nợ, ngươi vẫn luôn cho là thết" Hứa Uyển Đình hít mũi: "Những chuyện khi nhỏ ngươi làm ta tạm không bàn! Nhưng mà khi ấy Hứa Mặc đã mười ba, mười bốn tuổi đấy! Hắn rất ngoan ngoãn, tại sao ngươi... Còn muốn hạ độc giết chết hắn chứ?”

"Cái gì?" Tạ Băng Diễm cau mày.

"Ta biết ngươi muốn để hắn chết! Trước kia ngươi nghĩ tới, bây giờ thì muốn làm! Trước kia ngươi đã muốn giết hắn luôn cho xong nên mới lén lút ném hắn xuống con mương đầy nước bẩn hôi hám ấy! Nếu ngươi thật sự không muốn nhìn thấy hắn, vậy thì không đón hắn trở về có phải tốt hơn không? Tại sao sau khi đón hắn về nhà rồi lại còn muốn hại chết hắn như vậy?"

Tạ Băng Diễm không biết chị ta đang nói cái gì, không khỏi tức giận: "Con cả, những chuyện tên đó đang làm bây giờ không đáng chết sao?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Những gì hắn đang làm bây giờ rất đáng chết! Nhưng trước đây hắn không hề làm gì cả! Cùng lắm là hắn chỉ... Hắn chỉ là lấy trộm một ít quần áo của ngươi thôi! Ngươi đã không thích hắn, vậy thì cứ để hắn đi đi!" Hứa Uyển Đình khóc nói.

Tạ Băng Diễm nhíu mày, tức giận nói: "Hứa Uyển Đình, bây giờ lá gan của ngươi to ra rồi phải không? Ngươi dám mắng thẳng vào mặt ta rồi phải không? Hứa Mặc đã cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì hả?"

"Chẳng có người nào cho ta ăn bùa mê thuốc lú gì cả! Ta chỉ cảm thấy thật không công bằng mà thôi!" Hứa Uyển Đình hít mũi một cái: "Lần này, ta cũng có thể nói ra lời này trước mặt gia đình mình rồi! Sau này ta sẽ không bao giờ nhắc lại nữa! Ta muốn nói rằng, tất cả mọi chuyện đều do ngươi mà ra!" 98R

"Chát!"

Tạ Băng Diễm nghe xong, lửa giận trong lòng bà ta tăng vọt, vụt một cái tát thẳng vào mặt Hứa Uyển Đình thật mạnh.

Hứa Uyển Đình nghiêng đầu trong giây lát, má phải của chị ta truyên đến một cơn đau rát.

"Ta cho hắn đồ ăn thức uống, để hắn lớn lên, đối xử tốt với hắn còn hắn thì đáp trả ta như thế nào?

Hứa Uyển Đình, hắn đã đối xử với ngươi và con tư như thế nào?" Tạ Băng Diễm nhìn Hứa Uyển Đình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Chuyện đã đến nước này rồi mà ngươi còn nói thay hắn, đứng về phía hắn là sao hả? Ngươi có biết mục đích cuối cùng của Hứa Mặc là gì không? Đó chính là đùa giỡn nhà họ Hứa chúng ta đến chết mới thôi!"

"Vì điều này mà ngươi muốn hại chết hắn đúng không?" Hứa Uyển Đình khóc nói.

"Ta không có đứa con trai như này! Ta đã nói với ngươi rồi, ta không có đứa con trai như này!" Tạ Băng Diễm thẹn quá hóa giận: "Nếu như hắn không trở về, nhà họ Hứa cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tất cả những gì chúng ta gặp phải đều là bởi vì hắn!"

Hứa Uyển Đình nghe xong, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng: "Ngươi đừng cho rằng mình làm như vậy là đúng. Kỳ thực, ngươi chưa từng làm gì cho hắn cả! Trong lòng ngươi lúc nào cũng chỉ có suy nghĩ muốn hắn chết đi mà thôi! Ta biết bố đã làm tổn thương ngươi sâu sắc, ngươi lại không cách nào trút giận được. Nhưng nếu như ngươi muốn làm vậy thật, hồi hắn còn bé ngươi đã hành hạ hắn đủ rồi còn đâu. Vì sao đến khi hắn vất vả lắm mới lớn lên được, ngươi vẫn còn muốn hắn chết đi chứ?"

Tạ Băng Diễm trừng mắt nhìn Hứa Uyển Đình: "Ta vì sinh hắn ra mà suýt chút đã khó sinh mà chết, như thế còn chưa đủ sao?"

"Đủ ư? Nếu ngươi cho rằng như vậy là đủ thì chính là đủ! Ngươi muốn đầu độc chết hắn thì đầu độc chết hắn!" Tâm Hứa Uyển Đình như tro tàn, không còn bất cứ một tia hy vọng nào đối với Tạ Băng Diễm nữa.

"Cái gì mà đầu độc hắn chứ?" Tạ Băng Diễm tức giận, cảm thấy Hứa Uyển Đình đang nói hươu nói vượn.
Bình Luận (0)
Comment