Chương 390: Hắn phải được dạy cho môt bài học (2)
Chương 390: Hắn phải được dạy cho môt bài học (2)Chương 390: Hắn phải được dạy cho môt bài học (2)
Ở nước Đại Hạ, dù ngươi có làm gì cũng không thể so sánh với quyền lực trong tay ngươi!...
"Đôi mắt của mẹ ta như những vì sao!"
Ngoài tiêu đề này ở trang QQ, hình như còn có một bài viết ở trang thứ hai, lưu loát, rất nhiều chữ.
Tạ Băng Diễm đang định tiếp tục đọc thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Bà ta nghe điện thoại, thì ra là Tạ Chấn gọi tới, nói rằng Hứa Mặc đã bị bắt và đang bị giam trong trại tạm giam.
Tạ Băng Diễm nghe vậy, lập tức vui mừng khôn xiết: "Tạ Chấn, ngươi chờ một chút, ta lập tức dẫn người tới!"
"Mau lên! Hứa Mặc đã hết thuốc chữa! Nói cái gì hắn cũng không nghe!"
"Tốt!"
Tạ Băng Diễm cúp điện thoại, lập tức xoay người đi, đắc ý nói với Hứa Uyển Đình: "Ta bắt được hắn rồi! Cho dù hắn có chạy đến thành phố Thâm Hải thì sao? Ta đã muốn bắt hắn, nhất định sẽ bắt được hắn! Đứa con ngõ nghịch này, hôm nay ta sẽ đánh chết hắn!"
Hứa Uyển Đình nghe vậy, lập tức hoảng sợ: "Bây giờ ngươi muốn đi đến nơi đó?"
"Đúng rồi! Bây giờ ta sẽ đi đến đó! Ta muốn nhìn xem ở trước mặt ta, hắn lợi hại như thế nào? Dám kiêu ngạo cỡ nào? Chẳng những thế, ta muốn xem hắn có thể tung hoành được cỡ nào!" Tạ Băng Diễm cảm thấy khoái chí: "Con cả, ngươi cứ chờ xem! Hắn còn dám cứng đầu được nữa hay không?”
Nói xong, Tạ Băng Diễm ném tờ giấy trong tay như rác, quay người rời đi.
Hứa Tuyết Tuệ đứng bên cạnh nhìn thấy, giật mình, sau đó lại quay đầu nhìn Hứa Uyển Đình.
Hứa Uyển Đình không nói gì, vẻ mặt tuyệt vọng.
Hứa Tuyết Tuệ thở dài, ngồi xổm xuống, nhặt lấy tờ giấy mà Tạ Băng Diễm vứt xuống, đọc qua.
Quả nhiên trên đó viết rất nhiều chữ: "Đôi mắt của mẹ như sao, lông mi cong như mặt trăng, tóc như thác nước...
Trong lòng chị ta run lên, đưa tờ giấy cho Hứa Uyển Đình.
Hứa Uyển Đình không trả lời, Hứa Tuyết Tuệ chỉ có thể gạt sang một bên, nói: "Ta không biết bác hai của chúng ta đã làm gì. Nhưng những gì chúng ta có thể làm cũng chỉ như vậy thôi! Ta không muốn chọn phe.
"Ngươi cũng sợ phải không?" Hứa Uyển Đình ngẩng đầu nhìn chị ta.
Sắc mặt Hứa Tuyết Tuệ cứng đờ, gật đầu.
Chị ta cũng sợ Hứa Mặc sẽ không buông tha mình. Chị ta sợ Hứa Mặc cũng sẽ trừng phạt mình. Nếu là việc không liên quan đến mình, chị ta có thể tỏ ra cao thượng.
Nhưng bây giờ, khi liên quan đến lợi ích của chính mình, Hứa Tuyết Tuệ phải nghĩ cho bản thân mình.
"Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản bác hai và mẹ làm tổn thương hắn! Nếu ngươi lo lắng thì có thể đi cùng ta! Có lẽ, thế này sẽ tốt hơn!"
Hứa Uyển Đình không nói gì, nhìn tờ giấy Tạ Băng Diễm vứt ra, lẩm bẩm nói: "Thứ này, bà ta chỉ nhìn một lần thôi, nhìn đến lần thứ hai, bà ta đã cảm thấy nó rất bẩn mắt..."
Nghe vậy, Hứa Tuyết Tuệ gật đầu, chấp nhận sự thật.
Có lẽ Tạ Băng Diễm không tin những thứ trên giấy là do Hứa Mặc viết, thậm chí bà ta còn không muốn đọc.
"Ta tới đó trước! Ta cũng muốn gặp hắn!" Hứa Tuyết Tuệ buồn bã nói.
Hứa Uyển Đình phớt lờ chị ta và im lặng. Chị ta không có phản ứng gì thêm cho đến khi Hứa Tuyết Tuệ bước ra khỏi phòng. ...
Tạ Băng Diễm hành động rất nhanh, lập tức thu dọn đồ đạc và đưa mọi người đến trại tạm giam.
Bà ta mang theo vệ sĩ, người hầu. Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Uyển Đình cũng đi theo. Hứa Mạn Ny thì đang đi đóng phim, không ở nhà. Hứa Nguyệt Thiền thì đang đi du học.
Bà ta mang theo rất nhiêu người và nhanh chóng nhìn thấy Tạ Chấn.
"Ta đã nhờ người đích thân áp giải hắn qua đây! Chắc hắn tưởng có người sẽ cứu mình cho nên đến chết vẫn không chịu hối cải! Ta đã gọi điện cho anh cả Tạ Vân rồi, ngươi muốn làm gì thì làm ngay đi, nếu không ta sẽ sớm bị áp chế." Tạ Chấn nói.
Tạ Băng Diễm đương nhiên không phải tay không tới đây, trong tay bà ta còn có rất nhiều đồ vật. Nhìn thấy Tạ Chấn, bà ta tức giận nói: "Đưa dùi cui cho tai"
"Ngươi muốn cái này? Cái này không được! Những thứ khác ngươi có thể dùng, nhưng không thể dùng dụng cụ của cảnh sát!" Tạ Chấn phản đối.
"Vì sao không được dùng cái này? Cái này dễ dùng hơn!" Tạ Băng Diễm tức giận.
Tạ Chấn lắc đầu nói: "Không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng việc này thật sự không có tác dụng. Vấn đề này dùng bạo lực không thể giải quyết được, có lẽ dùng bạo lực sẽ khiến tình thế trở nên nghiêm trọng hơn!"
"Đã đến mức độ này rồi, còn có gì nghiêm trọng hơn? Nếu không dạy cho hắn một bài học, ngươi nhất định sẽ bị ảnh hưởng!" Tạ Băng Diễm biết Tạ Chấn lo lắng cho địa vị của mình, vẻ mặt tức giận.
Tạ Chấn cũng tức giận nói: "Ta nhờ ngươi thuyết phục hắn. Ngươi có thể dạy hắn một bài học, nhưng không được dùng dụng cụ của cảnh sát, đây là quy tắc!"
"Cái gì vi phạm quy tắc?" Tạ Băng Diễm nghe được lời này không hài lòng.
Nhưng bà ta cũng không thèm bận tâm tới Tạ Chấn, liền xoay người đi vào trong.