Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 391 - Chương 391: "Bắt Đầu Nghiêm Túc! Cuối Cùng Ta Cũng Phải Nghiêm Túc!"

Chương 391: "Bắt đầu nghiêm túc! Cuối cùng ta cũng phải nghiêm túc!" Chương 391: "Bắt đầu nghiêm túc! Cuối cùng ta cũng phải nghiêm túc!"Chương 391: "Bắt đầu nghiêm túc! Cuối cùng ta cũng phải nghiêm túc!"

Hứa Mặc đã được tháo còng tay, nhưng điện thoại di động của hắn đã bị lấy đi. Trước đó hắn bị đấm vài phát, mặt mũi bâm dập, có chút chật vật.

Nhìn thấy Tạ Băng Diễm đi tới, Hứa Mặc hơi ngẩng đầu.

Tạ Băng Diễm đứng ở bên ngoài nhìn vào, trong mắt tràn ngập sự trào phúng, vẻ mặt mười phần đắc ý nói: "Chuyện gì vậy? Không phải ngươi vẫn luôn nói rằng mình rất có năng lực sao? Không phải ngươi vẫn luôn nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao? Tại sao giờ ngươi lại ở đây?"

"Hứa Mặc!" Hứa Tuyết Tuệ không khỏi lo lắng khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Hứa Mặc.

Hứa Mặc nhún nhún vai nói: "Thật ra ngay từ đầu ta cũng không chờ mong có thể đánh bại các ngươi chỉ bằng một chiêu. Việc gì cũng phải làm từng bước một, cơm cũng nên ăn từng miếng một!"

"Hứa Mặc, ngươi đúng là hết thuốc chữa!" Tạ Băng Diễm nghe được lời này, lập tức nổi giận, quay đầu hướng về phía Tạ Chấn: "Mở cửa!"

Tạ Chấn cau mày nói: "Ngươi có thể ở bên ngoài nói chuyện trước, không nên nóng nảy đi vào!"

"Mở cửa! Ta phải vào đánh hắn! Ta đã nhẫn nhịn rất lâu rồi! Nếu hôm nay ta không đánh hắn, ta sẽ không mang họ Tạ!" Tạ Băng Diễm nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

"Ngươi đi vào đánh hắn một trận có thể giải quyết được gì không? Điều ta muốn bây giờ là phải giải quyết được việc trên mạng!" Tạ Chấn cũng tức giận nói, quay đầu về phía Hứa Mặc: "Hứa Mặc, chỉ cần ngươi đáp ứng đẹp yên sự việc trên mạng, ta sẽ thả ngươi ra! Bằng không, chỉ sợ hôm nay ngươi không thể rời đi được...

"Ngươi đang sợ hãi! Ngươi chột dạ! Ngươi sợ mất đi quyền lực trong tay!" Hứa Mặc chế giễu nhìn ông ta rồi cười: "Cho nên ngươi mới lo lắng bắt ta tới đây, muốn ép ta đưa ra mệnh lệnh!"

"Nếu như ta xảy ra chuyện, các ngươi cũng không được lợi gì!" Tạ Chấn thẹn quá hóa giận: "Chuyện giữa ngươi và Tạ Băng Diễm là chuyện nhà, có thể đóng cửa giải quyết! Nhưng chuyện liên quan đến ta thì không thể như thế được!"

"Vậy ta cũng thương lượng với ngươi một chuyện!" Hứa Mặc khẽ mỉm cười: "Ngươi dùng quyền lực của mình, để Hứa Phán Đễ đi vào đó mấy năm. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ rút lui!"

"Ngươi...' Tạ Chấn trừng to mắt.

"Hứa Mặc, ngươi đáng chết! Ta xé nát miệng ngươi!" Tạ Băng Diễm nghe vậy, giương nanh múa vuốt muốn nhào tới, cực kỳ phẫn nộ.

Hứa Mặc lại vô cùng vui vẻ: "Các ngươi cũng đã đến bước đường này! Cho dù các ngươi có đưa ta tránh xa thủ đô thì sao? Đánh ta vài phát thì sao? Mọi việc vẫn sẽ tiếp tục diễn rat"

Tạ Chấn tức giận nói: "Hứa Phán Đễ rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào? Nguyên nhân gì khiến ngươi kiên trì như vậy? Ngươi cũng đã là người trưởng thành, ngay cả chị em ruột cũng không tha, ngươi còn là người sao?”

"Nói đến đây, quả thực rất thú vị! Giữa chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói, nhưng hiện tại ta không có thời gian, cũng không muốn nói!" Hứa Mặc trả lời.

"Mở cửa, ta phải vào đánh hắn!" Tạ Băng Diễm cả giận nói: "Hôm nay ta không đánh hắn, ta không bỏ xuống được cơn giận này!" Dưới tình huống như vậy, Tạ Chấn nào dám mở cửa, chỉ có thể quay người, cũng tức giận: "Ngươi không thể cùng hắn nói chuyện tử tế sao? Hôm nay ta gọi ngươi tới đây, không phải để ngươi đánh hắn!"

"Vậy ngươi tự mình đánh đi!" Tạ Băng Diễm đang rất giận dữ.

"Ta... Tạ Chấn nghẹn họng, sắc mặt tái xanh, chỉ có thể kiên trì giảng đạo lý cho Tạ Băng Diễm: "Dù thế nào đi nữa, chuyện trên mạng cần được ưu tiên giải quyết! Hiện tại cấp trên đã hỏi đến, ngươi phải giúp ta xử lý chuyện này"

Tạ Chấn bắt đầu nóng nảy, bởi vì ông ta biết nếu trời sáng, khẳng định sẽ có càng nhiều người đến hỏi thăm. Ông chủ tập đoàn giá trị trăm tỷ bị bắt đi tuyệt đối không phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng!

Ông ta phải tốc chiến tốc thắng!

"Ta sẽ giúp ngươi giải quyết, nhưng ngươi phải mở cửa cho ta! Ta thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn lợi hại đến mức nào!" Tạ Băng Diễm lửa giận ngút trời.

Tạ Chấn liếc nhìn người bên trong một chút, cảm thấy thật khó chơi.

Hứa Mặc ngồi bên trong, chỉ cười, cười không ngừng, cười đầy giêu cợt.

"Hứa Mặc, ngươi đừng đắc ý sớm! Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát sao? Ngươi dám làm mùng một, sẽ có người dám làm mười lăm!" Tạ Băng Diễm nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Mặc liếc nhìn, cũng lười để ý đến bà ta, bỗng nhiên cau mày nhìn Hứa Tuyết Tuệ, nói: 'Hứa Tuyết Tuệ, đừng khóc nữa! Ngươi không thấy mình rất phiền sao?"

Hứa Tuyết Tuệ ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt: "Hứa Mặc, ...

Hứa Mặc không nói nên lời, cũng mặc kệ chị ta.

"Tạ Chấn, ngươi có mở cửa hay không?" Tạ Băng Diễm ngày càng khó chịu, quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Chấn.

"Ta mở cửa, sau đó thì sao?" Tạ Chấn khó chịu hỏi.

"Ta vào đánh hắn!" Tạ Băng Diễm cả giận nói.

"Đánh xong thì sao? Tiếp theo xử lý như thế nào?" Tạ Chấn nhìn chằm chằm bà ta hỏi.
Bình Luận (0)
Comment