Chương 452: “Ngươi rốt cuộc. ... Tâm lý của ngươi đã vặn vẹo đến mức nào?” (2)
Chương 452: “Ngươi rốt cuộc. ... Tâm lý của ngươi đã vặn vẹo đến mức nào?” (2)Chương 452: “Ngươi rốt cuộc. ... Tâm lý của ngươi đã vặn vẹo đến mức nào?” (2)
"Chát! Chát!
Vì liên tục bị Hứa Đức Minh đánh hai lần nên Tạ Băng Diễm không còn tỉnh táo.
Khi Tạ Băng Diễm lấy lại được suy nghĩ thì bà ta vô cùng tức giận, hai mắt của bà ta trừng to: “A..." Hình như Tạ Băng Diễm không thể tin được là Hứa Đức Minh lại dám đánh bà ta nên Tạ Băng Diễm lập tức lao tới về phía ông ta.
Hứa Đức Minh có lẽ rất tức giận nên khi ông ta nhìn thấy thế, ông ta liền đánh vào mặt của Tạ Băng Diễm.
"Chát chát chát"
Lần này ông ta đánh Tạ Băng Diễm rất nặng tay, không có một chút thương xót nên trên mặt của bà ta đã xuất hiện dấu bàn tay.
Vốn dĩ Tạ Băng Diễm luôn tức giận và oán hận Hứa Đức Minh nên bây giờ khi Hứa Đức Minh lại dám đánh Tạ Băng Diễm thì cơn giận của bà ta đã cao ngút trời xanh. Lúc này bà ta cũng không nhịn được nữa liền lao vê phía Hứa Đức Minh.
Bà ta dùng móng tay cào vào đầu và mặt của Hứa Đức Minh, cào vào cánh tay của ông ta. Tạ Băng Diễm điên cuồng giương nanh múa vuốt khiến cánh tay của Hứa Đức Minh nhanh chóng bị cào trầy và chảy máu.
"Ngươi làm gì vậy. . -
Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau, không ai chịu thua ai. Trong quá trình bọn họ đánh đấm, bất ngờ Tạ Băng Diễm lấy được một thứ gì đó bên cạnh và ném vào đầu Hứa Đức Minh.
Một tiếng bộp vang lên, Hứa Đức Minh bị choáng bởi cú đánh này. Nhưng sau đó ông ta cũng rất tức giận rồi đột ngột giơ nắm đấm đấm mạnh vào mặt Tạ Băng Diễm.
Tạ Băng Diễm liên tục bị Hứa Đức Minh đấm hai cái nên khuôn mặt của bà ta ngay lập tức bị sưng vù và bầm tím.
Khi nhìn thấy hình dạng lúc này của Tạ Băng Diễm, hình như Hứa Đức Minh vẫn chưa giải tỏa được cơn giận. Ông ta ngay lập tức lấy mấy cuốn sách ở trên bàn bên cạnh rồi hung hăng đập vào đầu của bà 1a.
Tạ Băng Diễm nhìn thấy thế, bà ta hét lên một tiếng rồi nắm lấy chiếc cốc thủy tinh rơi trên sàn và ném vê phía Hứa Đức Minh. Chỉ nghe tiếng bộp, chiếc cốc thủy tinh nhanh chóng bị vỡ, kính vỡ rải rác trên sàn.
"Ngươi dám đánh ta! Ngươi lại dám đánh ta!" Tạ Băng Diễm hét toáng lên. Bà ta vừa nói vừa khóc nức nở. Bà ta tiếp tục muốn cào vào mặt của Hứa Đức Minh. Khi ông ta nhìn thấy vậy, ông ta đã nắm lấy tóc bà ta rồi kéo Tạ Băng Diễm ra khỏi góc xó xỉnh đó và đấm một cú vào mặt của bà ta.
Cú đấm này khiến mặt phải của Tạ Băng Diễm sưng tấy lên. Bà ta bị đánh rất mạnh nhưng Tạ Băng Diễm vẫn không chịu thua. Bà ta cầm một cái gì đó trên bàn trà rôi ném về hướng Hứa Đức Minh.
Chỉ nghe được tiếng thuỷ tinh bị rơi vỡ, bàn bị lật tung, mấy cuốn sách trên giá sách cũng bị rơi xuống ở trên đất.
"Ngươi còn dám làm như thế hay không? Còn dám làm như thế hay không?" Hứa Đức Minh nắm chặt tóc của Tạ Băng Diễm. Đôi mắt của ông ta đỏ lòm như sắp chảy máu. Trong ánh mắt của ông ta tràn ngập sự điên rồ.
Bởi vì móng tay của Tạ Băng Diễm rất sắc nên trên cách tay và má phải của Hứa Đức Minh đều bị bà ta cào đến mức chảy máu đầm đìa.
Tạ Băng Diễm cũng không muốn buông tha cho Hứa Đức Minh. Bà ta cầm lấy một cái bình nước rồi hướng tới mặt của ông ta mà đánh. Tạ Băng Diễm hít thở nhanh, gào thét điên cuồng: "Hứa Đức Minh, ngươi dám đánh ta! Ngươi dám đánh ta, ta sẽ xé xác ngươi ra...
Hứa Đức Minh nhìn thấy bà ta vẫn không chịu từ bỏ nên ông ta tát một cái thật mạnh vào mặt bà ta.
Hai người tiếp tục nhanh chóng lao vào đánh nhau, tủ quần áo bị lật tung, bàn cũng bị lật tung, giá sách bắt đầu sụp đổ. Cả căn phòng nhanh chóng trở thành một đống hỗn độn.
"Mẹ ơi!"
"Bố, mau dừng lại đi!"
Ở bên ngoài, Hứa Sơ Ảnh đập cửa can ngăn nhưng cả hai người hoàn toàn không nghe thấy. Bọn họ vẫn tiếp tục đấu đá nên không mấy chốc cả hai đều bị thương.
"Tạ Băng Diễm, ta đã đánh giá thấp con người của ngươi! Ta đã đánh giá thấp sự tàn độc của ngươi cũng như đã đánh giá thấp sự hung ác của ngươi! Rốt cuộc tâm lý của ngươi đã vặn vẹn đến mức độ nào? Bên trong trái tim ngươi đã ẩn giấu loại ma quỷ gì mà khiến ngươi trở nên điên rồ đến như vậy.
"Hứa Đức Minh, đến cả khi ngươi chết đi thì ngươi cũng không được chết yên ổn!"
"Mặc dù... Tất cả những chuyện đó là lỗi của ta nhưng mấy năm đó chẳng lẽ ngươi không mắc sai lầm nào sao? Ngươi muốn có con, ngươi không muốn thua kém bất cứ ai. Chính vì vậy mà ngươi quyết định sinh thêm vài đứa nữa! Ngươi không có đứa con trai vì vậy ngươi liền cố sinh ra một đứa con trai. Từ đầu ngươi đã cảm thấy là ta ép buộc ngươi làm điều đó, là nhà họ Hứa ép buộc ngươi sinh con nhưng điều đó chẳng phải là điều mà ngươi mong muốn hay sao?"
"Là ta ép buộc ngươi sao?”
"Hứa Đức Minh, ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Tạ Băng Diễm điên cuồng gào thét. Bà ta muốn lao tới về phía ông ta.