Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 464 - Chương 464: Nhất Định Phải Đích Thân Giết Chết Tạ Băng Diễm (1)

Chương 464: Nhất định phải đích thân giết chết Tạ Băng Diễm (1) Chương 464: Nhất định phải đích thân giết chết Tạ Băng Diễm (1)Chương 464: Nhất định phải đích thân giết chết Tạ Băng Diễm (1)

Căn phòng khá bừa bộn, nhiều đồ vật bị vứt xuống sàn, vừa rồi Hứa Đức Minh lại xông vào cãi nhau với bà ta một trận.

Ông ta kéo tóc, vả mặt, còn lấy một cái đèn đập vào đầu bà ta, đương nhiên Tạ Băng Diễm sẽ không dễ dàng để ông ta đánh, bà ta cũng la lên đánh trả, tay và lưng ông ta cũng bị cào chảy máu, máu tươi còn dính lên trên chăn.

Bây giờ bà ta cũng đang hỗn loạn, đầu tóc rối bù, sắc mặt xám xịt, mũi bầm tím, mặt sưng tấy, cánh tay cũng bị Hứa Đức Minh đánh sưng.

Hứa Đức Minh giống như muốn bóp chết bà tal

"Không có ai ác độc hơn bà! Tạ Băng Diễm!"

"Không có ai độc ác hơn bài"

"Bà còn là mẹ không? Bà trả lại con trai cho tôi!"

Hứa Đức Minh không ngừng gào thét chửi bới, bây giờ còn ở bên ngoài hét lớn: "Sao bà dám hạ độc, Tạ Băng Diễm, sao bà không đi chết đi? Bà chết rồi chẳng phải tốt hơn sao!"

"Tạ Băng Diễm, tôi bóp chết bài"

Nói rồi, bên trong lại có một tiếng động lớn, hình như Hứa Đức Minh đã dùng thứ gì đó đập vào cửa, cánh cửa đó sắp bị ông ta đập vỡ rồi.

Tạ Băng Diễm không đáp lại, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn nằm im trên gối.

Bà ta không phải là người dễ dàng chịu thua.

Cả đời chưa từng cúi đầu trước ai.

Cho dù Hứa Đức Minh có gây rối thế nào thì cũng vô ích.

Bà ta nhìn những chữ trên phiếu xét nghiệm, cảm giác trong lòng lạnh lão, dâng lên một cơn đau nhói thấu tận xương tủy, khiến máu khắp người cô ta như muốn đông cứng lại.

Bà ta run lên bần bật, vội vàng kéo chiếc chăn dính mau ra đắp lên người mình, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

"Dì, dì là ai2 Sao dì lại mang đồ ăn ngon đến cho cháu?"

"Thịt khô này rất ngon, đã lâu rôi cháu chưa được ăn thịt!"

"Dì, cháu phải đi nhặt rác rồi, tạm biệt dì, cảm ơn dì đã mang đồ ăn ngon cho cháu!"...

"Đại cát đại lợi, Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, làm ơn làm phước xin cho một ít tiền!"

"Chị gái xinh đẹp này, cho một ít tiền đi! Hôm nay chúng tôi chưa được ăn cơm!"

Cô ta đi tới, kéo Hứa Sơ Ảnh và Hứa Nguyệt Thiền lại rồi tiện tay giành lại tiền trong tay kẻ ăn mày.

"Đây đều là những kẻ lừa đảo! Không thể tùy tiện cho tiền! Nhóc ăn mày đó đi đâu cũng lừa đảo cải!"

"Cất vào túi!"

Sau khi giành lại hơn mười đồng tiền tiêu vặt, cô ta nhét vào túi của Hứa Sở Ảnh và Hứa Nguyệt Thiền rồi xoay người rời đÌi... "Đứa trẻ này... nó thích khóc sao?"

"Ồ? Cô nói là đứa trẻ này sao? Nó không thích khóc, nó rất kiên cường! Nó vô cùng nghịch ngợm, thích chạy lung tung, rất khó quản..."

"I"

Đó là chuyện rất lâu rất lâu về trước, những ký ức trong đầu đã trở nên mơ hồ, bà ta đã lâu rồi không nhớ lại những chuyện này.

Lúc đầu bà ta cũng thường lén đến trại trẻ mồ côi để gặp cậu bé, nhưng thời gian trôi qua, bà ta cũng không còn đến nữa, cũng không biết cậu ấy trông như thế nào rồi.

Sau đó, tại một bữa tiệc sinh nhật ở công viên giải trí, bắt gặp một số đứa trẻ đang xin ăn, mặc dù nói đã nhiều năm không gặp, nhưng bà ta vẫn nhận ra ngay lần đầu tiên.

Đó chính là con của bà tal

Nhưng ngày hôm đó, bà ta tình cờ biết Hứa Đức Minh lại đi gặp nhân tình khác, khiến bà ta căm phẫn trong lòng, liên tục tát vài cái.

Khi đó, cậu ta nhận tiền của Hứa Sơ Ảnh, không chịu trả lại, sau khi bị tát mới chịu ngoan ngoãn lấy ra.

Bà ta nhận rai

Mặc dù đã trở nên rất xa lại

Cậu ta để tóc dài ngoằn, trên người mặc một bộ đồ rách rưới, có vẻ như đã lâu rồi không được chăm SÓC.

"Đứa trẻ này... từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, không chịu khuất phục! Nhưng nó là một cậu bé ngoan... Viện trưởng trại trẻ mồ côi nói như thế, năm đó cậu ta mới mười bốn tuổi và đã bắt đầu hiểu chuyện!

Một hình ảnh thoáng qua trong đầu, vốn dĩ vẫn rất mơ hồ nhưng đã dần dân trở nên rõ ràng, không ai bên cạnh giúp cậu ta trưởng thành, lúc cậu ta cần giúp đỡ nhất thì chẳng có ai đứng ra che mưa chắn gió cho cậu ta. ...

"Cốc cốc cốc!"

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa từ từ mở ra, Hứa Tuyết Tuệ bưng đồ vào.

Hứa Tuyết Tuệ dường như cũng đã khóc, đôi mắt chị ta đỏ hoe còn có vệt nước mắt.

Sau khi bước vào, chị ta nhìn căn phòng bừa bộn, dựng một cái bàn lên, sau đó đặt đồ ăn lên trên bàn.

Bởi vì ở nhà xảy ra chuyện, Hứa Tuyết Tuệ xin nghỉ phép mấy ngày, ở nhà canh chừng hai người, chị ta dịch đồ đạc ra hết rồi nói: 'Mẹ, mẹ ăn chút gì đi, đã hai ngày mẹ không ăn gì rồi!"

Tạ Băng Diễm vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn, im lìm, chẳng thèm nhìn chị ta.

Những kí ức trong đầu bà ta càng lúc càng rõ rệt!

Hứa Tuyết Tuệ bước tới, cầm phiếu xét nghiệm lên nhìn qua một lượt rồi lại cất đi.

Trên máy tính bảng vẫn còn hiện những thông tin đó, chị ta cũng cầm lên nhìn rồi cất sang một bên.
Bình Luận (0)
Comment