Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 484: Tuấn Triết, Ta, Đứa Con Ngoan Của Ta (1)

Chương 484: Tuấn Triết, ta, đứa con ngoan của ta (1) Chương 484: Tuấn Triết, ta, đứa con ngoan của ta (1)Chương 484: Tuấn Triết, ta, đứa con ngoan của ta (1)

Tạ Băng Diễm không ngờ kết quả như vậy. Sau khi xe bị lật, bà ta bị hất từ hàng ghế sau lên hàng ghế trước, tuy nhiên, do tính năng an toàn của xe khá tốt, bà ta không bị ngất mà chỉ bị thương.

Hứa Tuấn Triết dường như cũng bị thương, cậu ta gào lên một cách đau đớn, cánh tay hình như bị kính quẹt xước.

Còn tài xế thì nghiêm trọng hơn, anh ta đã không còn hơi thở.

Tạ Băng Diễm cũng không biết mình bị thương nặng đến mức nào, bà ta cảm thấy mình không còn bao nhiêu ý thức nữa, nhận thấy việc này đã dừng lại, chiếc xe cũng đã ổn định, cho nên, bà ta mới từ từ bò ra ngoài.

"Mẹ, mẹ, mẹ ở đâu?"

Bà ta vừa bò ra khỏi xe, tiếng hét của Hứa Tuấn Triết đã truyền đến từ phía sau, Tạ Băng Diễm quay đầu lại, chỉ cảm tháy trong lòng lạnh lẽo.

Bà ta cũng bị thương, một cánh tay cũng đã mất đi cảm giác, đầu đang chảy máu.

Bà ta không thể bò được xa hơn, khi bò đến bên một cái cây, bà ta dừng lại, nằm xuống bên gốc cây và nhìn về phía những chiếc xe đằng xa.

Trên con đường này không có nhiều người, một số người sau khi nhìn vụ tai nạn đã dừng lại.

Hứa Tuấn Triết ở bên kia tìm kiếm trong lo sợ, nhưng không tìm thấy Tạ Băng Diễm, cuối cùng cậu ta mới tìm được tới bụi cây.

Cậu ta vội vàng chạy tới "Mẹ, ngươi sao rồi? Ngươi không sao chứ?"

Tạ Băng Diễm ngơ ngác nhìn cậu ta, rất nhiều chuyện bà ta chưa từng hiểu dường như đều được làm rõ trong khoảnh khắc này.

Bà ta hé miệng, muốn hỏi Hứa Tuấn Triết tại sao? Nhưng đột nhiên bà ta cảm thấy mình không thể nói được, cổ họng đã khô khốc.

"Mẹ-”

Hứa Tuấn Triết lo lắng gọi một tiếng, thấy bà ta không chết, cũng có hơi bất ngờ.

Lần này để làm mọi chuyện hoàn hảo, cậu ta đã dùng khổ nhục kế, suýt nữa bị gãy tay phải.

Dây an toàn của Tạ Băng Diễm đã bị đứt từ trước.

Một vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy mà bà ta vẫn có thể sống sót, đúng là kỳ tích.

Hứa Tuấn Triết có hơi phàn nàn về tính năng của xe.

"Tuấn... Tuất Triết, lại... đây... nằm với ta một lúc, chỉ nằm một lúc thôi!"Tạ Băng Diễm yếu ớt nói.

Hứa Tuấn Triết nhìn sắc mặt bà ta, phát hiện khắp người bà ta đều có vết máu, không khỏi sững sờ, trong lòng dâng lên một chút vui mừng.

Nhưng sau đó cậu ta nhanh chóng kêu lên với vẻ mặt lo lắng: "Mẹ, ngươi đợi ta, ta lập tức gọi cứu thương! Xe cứu thương sẽ tới ngay!"

"Không, không còn quan trọng nữa! Tuấn Triết! Đã... không còn quan trọng nữa!" Sắc mặt Tạ Băng Diễm tái nhợt, ngơ ngác nhìn đứa con nuôi, hơi thở yếu ớt nói: "Tuấn Triết! Ngươi, ngươi nói cho ta biết, bao năm qua, thứ ta cho ngươi vẫn chưa đủ hay sao?"

Nghe được những lời này, Hứa Tuấn Triết sửng sốt. Cậu ta không ngờ bây giờ Tạ Băng Diễm lại hỏi như vậy lúc này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.

Vốn dĩ trong lòng cậu ta nghĩ, cho dù Tạ Băng Diễm không chết cũng không sao, chỉ cần bị thương nặng là được, nhưng chết thì sẽ càng tốt.

Việc Tạ Băng Diễm sẽ phản ứng như thế nào không còn quan trọng nữa.

Bây giờ nghe bà ta nói vậy, Hứa Tuấn Triết nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nghĩ xem mình làm chưa đủ tốt ở khía cạnh nào? Khiến Tạ Băng Diễm hoài nghi chính mình?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta vẫn không tìm được đáp án, vội vàng nói với giọng run run: "Mẹ, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta, ta nghe không hiểu!"

"Ngươi không hiểu sao? Ngươi, ngươi hiểu được!" Tạ Băng Diễm dường như mất quá nhiều máu, hơi thở hấp hối, không còn sức lực.

Bà ta chắc hẳn đang cảm thấy khó chịu nên hơi giấy giụa, sau đó tiếp tục nhìn Hứa Tuấn Triết thở dài: "Tuấn Triết, bao năm qua ta có đối xử tệ bạc với ngươi không?”

"Không có! Mẹ, ngươi đang chảy máu, ngươi đừng nói tiếp nữa! Ta sẽ băng bó cho ngươi!" Hứa Tuấn Triết vội vàng nói, giống như sắp khóc.

"Đừng khóc nữa! Tuấn Triết, dây an toàn đó bị cắt rồi, nó bị đứt ra!" Tạ Băng Diễm nói tiếp.

Hứa Tuấn Triết giật mình.

Tạ Băng Diễm tiếp tục nhìn cậu ta với vẻ mặt mệt mỏi, sau khi nhìn thấy biểu cảm của cậu ta, bà ta càng thấy tuyệt vọng hơn, cười khổ: "Ngươi vẫn như thế này, chuyện gì cũng không giấu được ta! Ta chỉ là... tức giận đến mất bình tĩnh, nên mới lơ là mất cảnh giác."

Hứa Tuấn Triết không nói gì, cơ thể run rẩy, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

"Mấy ngày trước ta và bố ngươi tranh cãi vụ đầu độc. Ta tra đi tra lại, nhưng không tra được người nào! Chị ba ngươi nói không phải nó làm!"

Giọng điệu của Tạ Băng Diễm rất bình tĩnh, bà ta nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở ra, người đây máu, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng: "Đó là ai? Ai đã đầu độc? Tuấn Triết, là ai đã đầu độc anh Hứa Mặc của ngươi?"

Sắc mặt Hứa Tuấn Triết tái nhợt, không còn chút máu.

"Đã, đã nhiêu năm rồi! Chị cả và chị hai của ngươi cũng chưa từng nhắc đến, ta, bây giờ ta mới nhớ tới!" Tạ Băng Diễm dùng tay lau máu trên mặt: "Tuấn Triết! Dù thế nào đi nữa, đầu độc là không đúng!"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment