Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 489 - Chương 489: Bởi Vì, Quả Thực Là Hắn Ra Tay (1)

Chương 489: Bởi vì, quả thực là hắn ra tay (1) Chương 489: Bởi vì, quả thực là hắn ra tay (1)Chương 489: Bởi vì, quả thực là hắn ra tay (1)

Hứa Mặc nghe hắn hỏi câu này, cảm thấy như được đại xá, vội vàng nói: "Hứa Mặc, ngươi muốn về Thục Trung? Được thôi! Không lâu nữa ông ngươi sẽ mừng thọ bảy mươi tuổi, đến lúc đó ta đưa ngươi về! Lần này, chúng ta có thể trở về nhà họ Hứa ở Thục Trung một cách quang minh chính đại!"

Hứa Mặc đột nhiên lại cười: "Ngươi cảm thấy quang minh chính đại sao?"

"Đương nhiên rồi! Chỉ cần ngươi theo ta về, thì chính là quang minh chính đại! Chúng ta cùng đi xem tình hình ở nhà họ Hứa! Nhà họ Hứa của chúng ta còn có rất nhiều người!" Hứa Đức Minh vội vàng nói.

"Vậy Hứa Bác Hạn thì sao? Ngươi nắm chắc được bao nhiêu?"

"Chuyện này..." Hứa Đức Minh nhớ đến gương mặt u ám của Hứa Bác Hạn thì có hơi rùng mình, từ nhỏ đến lớn ông ta khá là sợ Hứa Bác Hạn.

Hứa Mặc cười khẩy nói: "Thôi vậy! Chuyện này cũng không trông cậy ngươi được! Bác cả đó của ta quá thẳng thắn quá tàn nhẫn! Ta nghĩ ông ta không chỉ hành động nhiêu đó thôi đâu!"

"Ông ta, ông ta đã làm gì?" Hứa Đức Minh ngạc nhiên hỏi.

"Còn rất nhiều việc phải làm! Nếu không thể kiềm chế đà phát triển của Pinxixi, mà chuyển sang doanh nghiệp khác thì sẽ rất tệ!"

Hứa Mặc biết rất rõ hành động của Hứa Bác Hạn sẽ ảnh hưởng nặng nề đến doanh nghiệp như thế nào.

Đầu tiên là gây lỗ gần 20 tỷ đồng, khiến nhiều người không thể đăng nhập vào tài khoản, đồng thời APP cũng gặp vấn đề, bị thị trường chứng khoán nước Mỹ kiểm duyệt.

Nếu là doanh nghiệp bình thường, cho dù không chết cũng bị lột da, hoàn toàn là vì Hứa Bác Hạn đã đánh giá thấp sức mạnh của Pinxixi, mới không có khả năng kìm hãm Hứa Mặc phát triển.

Hứa Mặc cảm thấy thật xui xẻo!

Khi Hứa Đức Minh nói ra lời này với Hứa Mặc, trong lòng ông ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, không người bố nào lại muốn con trai xem thường mình, đặc biệt là một người sĩ diện như Hứa Đức Minh.

Ông ta vội vàng nói: "Chuyện này ta có thể giúp ngươi! Dù ngươi muốn làm gì, ta có thể về Thục Trung nói chuyện với ông bà nội trước! Chỉ cần ngươi chịu theo ta về!"

Hứa Mặc liếc nhìn ông ta, tuy hắn rất coi thường ông ta, nhưng nói thế nào thì bây giờ Hứa Đức Minh vẫn còn giá trị, ít ra có vài việc liên quan đến Hứa Bác Hạn phải nhờ đến ông ta mới được.

"Để sau đi! Hôm nay ta mệt rồi, không muốn nói nhiều nữa!"

"Hứa Mặc, chuyện hạ độc bố thật sự xin lỗi! Ta không ngờ lại xảy ra chuyện như thế! Hôm nay ta tới đây chỉ muốn hỏi sức khỏe ngươi có vấn đề gì nữa không? Có để lại di chứng nào không?" Hứa Đức Minh thấy Hứa mặc muốn đuổi khách thì vội vàng nói.

Hứa Mặc nhìn ông ta, trong lòng chỉ cảm thấy vừa mỉa mai vừa buồn cười.

Có lẽ Hứa Đức Minh hiện tại không biết thân phận thực sự của Hứa Tuấn Triết, ông ta vẫn cho rằng Hứa Tuấn Triết là con trai mình, Hứa Mặc cũng lười kể những chuyện này cho ông ta.

Hắn nghĩ, thôi thì cứ để ông ta nghĩ như vậy đi.

"Ta như thế nào không cần ngươi lo! Ngươi nên lo cho đứa con trai khác của ngươi đi!" Hứa Mặc cười khẩy.

"Cái này... Hứa Đức Minh nghe được lời này liền hoảng sợ. Nghĩ đến đây, ông ta đành phải cắn răng nói: "Tiểu Mặc, ta có lỗi với ngươi! Nhưng ngươi cũng biết, nhà họ Hứa có yêu cầu đối với người quản lý gia tộc, cũng phải được truyền lại! Gia sản của gia tộc đa phần đều truyền cho nam không truyền cho nữ, ta cũng không còn cách nào, đành phải... đành phải có lỗi với mẹ ngươi!"

Phụt!

Hứa Mặc lập tức bật cười, nhưng lại nhanh chóng nén lại, xua tay cười nói: “Chuyện này thật nực cười! Nhưng mà không sao, ta từng được huấn luyện, dù chuyện có mắc cười cỡ nào ta cũng sẽ không cười! Ngươi về trước đi! Ta nghĩ lát nữa người ngươi nên lo lắng không phải là taI"

"Hở? Ta nên lo lắng cho ai chứ?" Hứa Đức Minh ngạc nhiên hỏi.

"Người anh em tốt của ta, Hứa Tuấn Triết! Ngươi nhất định sẽ rất lo cho hắn!" Trong mắt Hứa Mặc lộ ra vẻ lạnh lùng và vô tình, không có ý định nói chuyện với ông ta nữa.

"Hứa Mặc, có thời gian về nhà ăn cơm nói chuyện với chị hai chị năm của ngươi! Hứa Mặc, ta, bao năm qua, ta xin lỗi ngươi, ta sẽ bảo mẹ ngươi tới đây xin lỗi ngươi..."

Vệ sĩ đẩy Hứa Đức Minh ra ngoài, Hứa Đức Minh lo lắng vội vàng la lên.

Hứa Mặc cũng không thèm nhìn ông ta, quay đầu nhìn thành phố phía xa.

Bên phía Hứa Tuấn Triết chắc sắp kết thúc rồi.

Cậu ta không còn được giẫy giụa bao nhiêu ngày nữa, lúc này, chắc chắn là đang tranh giành từng giây từng phút!

Hứa Mặc phải ngăn cản Tạ Chấn tới đây mới được.

Quả nhiên, Hứa Đức Minh vừa rời đi không bao lâu, dưới tòa nhà văn phòng đã xuất hiện một đám người.

Hơn chục chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở tầng dưới, Tạ Chấn dẫn đầu xông vào văn phòng của Hứa Mặc, giống như đang muốn bắt người.
Bình Luận (0)
Comment