Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 493 - Chương 493: Hắn Sẽ Xin Ta Tha Cho Hứa Tuấn Triết (2)

Chương 493: Hắn sẽ xin ta tha cho Hứa Tuấn Triết (2) Chương 493: Hắn sẽ xin ta tha cho Hứa Tuấn Triết (2)Chương 493: Hắn sẽ xin ta tha cho Hứa Tuấn Triết (2)

Chương 493: Hắn sẽ xin ta tha cho Hứa Tuấn Triết (2)

Trước đây Hứa Mặc là vì ngăn cản Tạ Chấn phát điên, sau này là vì một phần sức lực của hắn đều tập trung vào nhà họ Hứa nên lười đầu tư công sức vào những việc trong tập đoàn, chỉ cần mọi thứ ổn định là được.

Sau này Pinxixi vẫn sẽ tiếp tục giữ phong cách khiêm tốn và thực tế này, nhất định phải bám rễ vào tầng thấp nhất, theo đuổi sự phát triển của thương mại điện tử từ tâng thấp nhất.

Lần này anh không chỉ được mời tham dự một hội nghị Internet mà còn tham gia một buổi giao lưu thương mại, Hứa Mặc phải lên đó phát biểu, chủ yếu nói về quá trình khởi nghiệp và kinh nghiệm cá nhân của hắn, nghe nói có rất nhiều học sinh và nhân sĩ trong xã hội đến nghe.

Dĩ nhiên Hứa Mặc không phản đối, những tình huống như thế này hắn đã quá quen thuộc, hiện giờ Cố Cán Khê không thích hợp đi, để hắn đi vẫn tốt hơn.

Người mời hắn nói là câu chuyện của hắn khá huyền thoại, cố gắng chia sẻ nhiều hơn, chỉ tiết hơn, để mọi người được truyền cảm hứng.

"Sau này, chúng ta cố gắng giảm bớt những buổi giao lưu thương mại như thế này! Cảm thấy không thực sự cần thiết! Các lãnh đạo cấp cao của chúng ta có thể tham gia các khóa đào tạo, nhưng việc giao lưu với các đồng nghiệp trong ngành thì không cần thiết, hoàn toàn chỉ là lãng phí tiền bạc và thời gian!"

"Chúng ta chỉ cần làm một điều, đó thực tế, khiêm tốn, và làm những việc đúng đắn!"

Hứa Mặc nói với Cố Cán Khê.

Cố Cán Khê búi kiểu tóc củ tỏi, vài sợi tóc rũ xuống bên tai, làn da trắng ngần, gương mặt thanh tú, bộ Âu phục màu đen trên người cô ấy làm nổi bật lên thân hình của một thiếu nữ một cách tỉnh tế.

Trong công việc kinh doanh, nhan sắc này đã mang đến cho cô ta những rắc rối không đáng có, hiện nay bên ngoài có nhiều tin đồn cho rằng cô ta dựa vào sắc đẹp để thăng tiến chứ không phải dựa vào năng lực, Hứa Mặc phải giúp cô ta chứng minh được cô ta có bản lĩnh gánh vác tập đoàn trị giá hàng trăm tỷ này.

"Vậy vừa rồi ngươi nói cái gì thế?" Cố Cán Khê hơi nhướng mày, đôi môi xinh đẹp căng mọng.

"Nói đại thôi, ta cũng chẳng có chuẩn bị bản thảo!!" Hứa Mặc ngồi xuống bàn, cầm một tập tài liệu lên xem qua.

"Thú vị sao? Ngươi nói chuyện của nhà họ Hứa à?" Cố Cán Khê đẩy kính gọng đen lên, cả người toát lên vẻ khí chất cao quý.

"Không sai! Làm không tốt thì Hứa Đức Minh sẽ gây rắc rối cho chúng ta, không chừng Tạ Chấn cũng sẽ đến lần nữa! Đáng tiếc là không chết, thật sự quá đáng tiếc!" Hứa Mặc cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Hắn đã bỏ ra rất nhiêu công sức để đạt được những thứ này, vốn tưởng mọi chuyện sắp kết thúc, không ngờ bọn họ lại mạng lớn như thế.

"Nếu như bọn họ đến thì phải nói làm sao?" Cố Cán Khê lo lắng.

"Tạ Chấn cũng là người thông minh! Ông ta chắc chắn đã biết ta nhúng tay vào, nhưng ông ta không có chứng cứ, không có cách, vậy nên ông ta thích đến thì đến, mà Hứa Đức Minh có qua đây cũng không cần phải lo, ông ta càng không có chứng cứ gì, chỉ lo lắng cho đứa con trai... nuôi của mình mà thôi!" Khóe miệng của Hứa Mặc nhếch lên, mang theo ý giễu cợt: "Ông ta sẽ cầu xin ta tha cho Hứa Tuấn Triết!"

"Thật đáng buồn!"

"Phải! Thật đáng buồn! Khiến người ta muốn cười!" Hứa Mặc nhìn về phía xa, tuy trên miệng thì nói muốn cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

Có lẽ một ngày nào đó Hứa Đức Minh sẽ biết được sự thật!

Chắc chắn sẽ biết.

Không chết thì càng tốt!

"Xem ra chúng ta vẫn phải tiếp tục! Chuyện của họ không dễ kết thúc như vậy! Chúng ta vẫn phải tiếp tục làm thôi!" Hứa Mặc quay đầu lại mỉm cười nói.

"Cái này là cho ngươi!" Cố Cán Khê không trả lời vấn đề của hắn, cô ta đột nhiên lấy ra một cái hộp màu đỏ đưa cho hắn.

"Cái gì thế?" Hứa Mặc kinh ngạc cầm chiếc hộp.

"Mở ra đi! Lấy thứ bên trong ra xeml!" Cố Cán Khê nói với hắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên.

Hứa Mặc ngạc nhiên mở hộp ra thì chỉ thấy bên trong có một chiếc nhẫn vàng.

"Đây là..." Hắn ngỡ ngàng.

"Đeo lên tay ta!" Cố Cán Khê duỗi bàn tay trắng nõn ra, khuôn mặt xinh đẹp dường như càng đỏ hơn, giữa lông mày toát lên vẻ ngượng ngùng.

Hứa Mặc quay đầu nhìn cô ta, đứng đờ người ra chẳng thấy nhúc nhích.

"Mau!" Cố Cán Khê thấy hắn không nhúc nhích, tim càng đập nhanh hơn, cô ta ngượng ngùng quay đầu đi không dám nhìn hắn, mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại.

Hứa Mặc bật cười, trêu chọc nói: "Cán Khê, ngươi có biết bây giờ người bên ngoài đang nói gì không? Họ nói ngươi là vì...

"Bọn họ nói ta là tình nhân của ngươi, ta không quan tâm! Đeo vào đi!" Cố Cán Khê giơ bàn tay trắng nõn lên.

Hứa Mặc không khỏi dở khóc dở cười, hắn nghĩ ngợi rồi mỉm cười nói: "Được! Chỉ cần ngươi không thấy ngại là được!"
Bình Luận (0)
Comment