Chương 500: “Bà thật sự nên chết một lân nữa” (2)
Chương 500: “Bà thật sự nên chết một lân nữa” (2)Chương 500: “Bà thật sự nên chết một lân nữa” (2)
Nhìn đám người Tạ Băng Diễm khóc một hồi, Cố Cán Khê mới ngẩng đầu nhìn Hứa Mặc, trong lòng biết hắn cũng đang cảm thấy khó chịu.
Nếu được lựa chọn, chắc chắn hắn sẽ không muốn kết quả này.
Hắn, không còn đường nào để chọn nữa.
Hắn đã cùng đường bí lối rồi.
Ngay từ đầu Hứa Mặc đã không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể tiếp tục làm, tiếp tục làm để sống sót, nếu hắn dừng lại thì người chết có thể là hắn!
Hứa Mặc rất rõ sức mạnh của nhà họ Hứa và nhà họ Tạ, chỉ cần có một chút cơ hội, Tạ Băng Diễm và Hứa Tuấn Triết khó có thể buông tha cho hắn, cho nên hắn chỉ có thể tiến về phía trước.
Tuy nhiên, dù sao thì họ cũng là người thân, dù sao thì họ cũng có quan hệ huyết thống, cho dù thủ đoạn có tàn nhẫn cũng không thể phủ nhận mối quan hệ này.
Tuy trong lòng Hứa Mặc lạnh như sắt, nhưng lúc này, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Hứa Mặc..." Cố Cán Khê suy nghĩ một lúc vẫn không nhịn được nói.
"Bà ta phải chết một lần nữa! Thực sự chết một lần!" Hứa Mặc quay lưng về phía cô ta, lạnh lùng nói.
Cố Cán Khê giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng Hứa Mặc lại quay đi, không cho cô ta nhìn.
Cố Cán Khê thở dài trong lòng.
Hứa Mặc sẽ không bao giờ tha thứ cho Tạ Băng Diễm, chắc chắn là không!
Không ai có thể diễn tả được nỗi đau này.
Nói là một chuyện, thực sự làm lại là chuyện khác!
Đặc biệt khi liên kết mọi thứ lại, vụ đầu độc của Hứa Tuấn Triết cách đây bảy năm, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Tạ Băng Diễm cảm thấy toàn thân mình như sắp nứt ra.
Vì giằng co, tưởng như vết thương đã rách ra, máu tươi rỉ ra nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng.
Hai mươi lăm năm, tròn hai mươi lăm năm.
Bà ta đã hận gần hai mươi lăm năm.
Thậm chí mười một năm trước, sau khi đón Hứa Mặc về, trong lòng bà ta vẫn còn hận, bà ta muốn làm đến cùng, bà ta muốn Hứa Đức Minh phải cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng.
Bà ta như một kẻ hoang tưởng, điên cuồng làm tổn thương con mình để trả thù chồng một cách tàn nhãn nhất, bởi đây là cách duy nhất bà ta có thể trả thù Hứa Đức Minh.
Nhưng bà ta lại không hề coi đó là một đứa trẻ, đó là một người sống, hắn cũng có cảm xúc, cũng có nhu cầu, và hơn nữa là mong đợi!
Hắn không phải là một khúc gỗ!
Khi hắn được đón về nhà, hắn vô cùng khao khát có được tình yêu thương của bố mẹ.
Bởi vì từ lúc sinh ra đến nay, hắn chưa từng cảm nhận được điều đó. Sau này xảy ra nhiều chuyện, bà ta không muốn thừa nhận sai lầm của bản thân, đối với bà ta, mình luôn đúng, dù cho có thế nào đi chăng nữa, ngay cả khi nói trước mặt mọi người sẽ bóp chết hắn, cũng chẳng sao cả.
Bà ta không hề nhận ra hậu quả của những lời nói này đáng sợ đến mức nào!
Độc ác, tàn nhẫn, bụng dạ nham hiểm, lòng dạ rắn độc!
Hàng xóm láng giềng, giới quý phụ đều bàn tán về chuyện này, nhưng bà ta vẫn có thể coi như không có gì, bởi vì cô ta còn có một con nuôi để dựa dẫm, cho dù mất đi một đứa con trai không được yêu thương, cũng chẳng là gì cả.
Lúc đó, bà ta đã tự an ủi mình như thế.
Nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bà ta cho rằng mình không hề yêu đứa con trai này, bà vô cùng chán ghét và mong hắn sớm chết điI
Bà ta chỉ yêu đứa con nuôi của mình thôi.
Nhưng bà ta lừa được người khác cũng không lừa được chính mình. Suy cho cùng, đó là đứa con ruột duy nhất của bà ta, đứa con mà bà ta mang nặng đẻ đau chín tháng sinh ra.
Ngay cả khi lúc đó suýt chết vì khó sinh, ngay cả khi trong lòng đau đớn tột cùng, cũng không thể che giấu được sự trào dâng của cảm xúc này.
Đặc biệt là những lúc bị thương và bất lực như thế này.
Tạ Băng Diễm bắt đầu gào khóc điên cuồng, không thèm để ý đến hình tượng của mình.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Sơ Ảnh cũng không kìm nén được.
Hứa Mặc không ngờ bọn họ không những không đi mà càng lúc càng ồn ào, hắn cảm thấy rất phiên nên gọi bảo vệ đuổi bọn họ đi.
Họ vẫn không chịu đi mà cứ ở đó khóc lóc âm7ĩ. Cuối cùng, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa, lúc này Hứa Mạn Ny mới lái xe đến đón bọn họ đi.
Lúc Hứa Mạn Ny sắp đi, cô ta liếc mắt nhìn ra đường, trong mắt đầy vẻ căm hận.
"Hứa Đức Minh đâu? Đi đâu rồi?"
"Ông ta ở thành phố Hạ Hải, đang đi theo cảnh sát tìm tung tích của Hứa Tuấn Triết! Hứa Đức Minh hình như rất tức giận, rất khẩn trương, ông ta đã phái rất nhiều người đi tìm cậu tal" Lý Bán Trang nói.