Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 501 - Chương 501: Vẫn Như Năm Đó, Không Có Gì To Tát (1)

Chương 501: Vẫn như năm đó, không có gì to tát (1) Chương 501: Vẫn như năm đó, không có gì to tát (1)Chương 501: Vẫn như năm đó, không có gì to tát (1)

"Mặc kệ ông ta đi!"

Khi đó, có rất nhiều chuyện xảy ra mà Hứa Đức Minh không hề biết, bao gồm cả việc ông ta lén lút đi làm xét nghiệm ADN, cũng bị người ta động tay động chân.

Hoàng Thu Linh là một người phụ nữ rất độc ác, bà ta vô cùng căm ghét Hứa Đức Minh.

Nếu Hứa Đức Minh muốn tìm vậy thì cứ cho ông ta tìm cho đã, nếu Hứa Tuấn Triết thật sự chưa chết, vậy Hứa Mặc chỉ có thể cân nhắc tự mình ra tay.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không muốn người này tiếp tục sống!

Hiện tại vụ việc của Tạ Băng Diễm đã gần như kết thúc, cần phải chuyển hướng mũi nhọn sang Hứa Đức Minh.

À phải, Hứa Bác Hạn và người đứng đầu nhà họ Hứa?

Hứa Mặc quyết định đến thăm nhà họ Hứa ở Thục Trung!

Hắn tạm thời gác chuyện này sang một bên sang một bên, tiếp tục làm việc.

Tạ Chấn nghe tin Tạ Băng Diễm suy sụp tỉnh thần thì lập tức đến thăm bà ta.

Cũng không biết Tạ Băng Diễm đã nói gì với Tạ Chấn mà ông ta tức giận xông đến văn phòng của Hứa Mặc đòi đánh đòi giết.

Lần này đương nhiên ông ta không thể đập phá văn phòng của Hứa Mặc, chỉ đơn giản là gào thét, chất vấn Hứa Mặc đã làm gì với Tạ Băng Diễm và Hứa Tuấn Triết?

Bởi vì ông ta đã từng tới đây một lần, nên lần này Hứa Mặc cũng chẳng thèm để ý đến ông ta, cũng lười trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ông ta.

Cuối cùng, Tạ Chấn chỉ có thể tức giận bỏ đi.

Hứa Mặc vốn tưởng việc này sẽ tạm thời kết thúc, nhưng hắn không ngờ rằng ngày hôm đó khi hắn trở về nhà, một chiếc Hummer bất ngờ từ bên đường lao tới và tông mạnh vào xe của Hứa Mặc, khiến xe của hắn bị lật nhào.

Hứa Mặc nhanh chóng xuống xe, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài!

Hứa, Mạn, Ny!

Hứa Mặc bị thương!

Sau khi trở về từ hiện trường vụ tai nạn, đầu tiên hắn đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, sau đó nhờ y tá băng bó vết thương.

Trên chân phải và cánh tay phải của hắn chỗ nào cũng có vết thương.

Tuy không chí mạng nhưng chảy rất nhiêu máu, máu nhuốm đỏ cả quần áo trên người hắn, sau khi được băng bó cơn đau mới giảm đi phần nào.

Lý Bán Trang và Cố Cán Khê đều chạy tới xem, cả hai đều nhíu mày, đầy vẻ xót xa.

Hứa Mặc không muốn bọn họ lo lắng, liền xua tay nói mình không sao, sau đó thì theo bọn họ về nhà.

Hắn quay đầu im lặng nhìn dòng xe đang di chuyển bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì? Lý Bán Trang nhìn hắn, trong lòng lo lắng bèn nắm lấy tay hắn nói: 'Hứa Mặc, yên tâm, vẫn còn bọn ta mài"

Hứa Mặc quay lại nhìn cô ta mỉm cười một cách gượng gạo.

Thật ra hắn đã sớm đoán được chuyện này, chỉ có điều không ngờ hôm nay lại xảy ra.

Chất lượng của chiếc xe quả thực rất tốt, nếu không e là sẽ xảy ra tai nạn nghiêm trọng rồi, không phí công Hứa Mặc đã bỏ một đống tiền vào nó.

Chuyện ghê tởm nhất là hung thủ không thừa nhận tội cố ý mưu sát mà kiên quyết nói đó là tai nạn, tạm thời Hứa Mặc không làm gì được hắn.

Lý Bán Trang thấy hắn quay đầu mỉm cười, trong lòng dậy lên một cảm giác khó tả.

Lý Bán Trang biết rất rõ, Hứa Mặc tuy cười nhưng kỳ thực trong lòng rất đau buồn, cho dù hắn có lạnh lùng như thế nào thì khi đối diện với việc người thân muốn mưu sát hắn, hắn không thể không quan tâm tới.

Cô chỉ mong hắn có thể cố gắng kiên trì!

Hãy mạnh mã trở lại.

Giống như năm đó, không có gì to tát cải...

Nước mắt của Tạ Băng Diễm đã khô cạn.

Bà ta vốn đã rất tuyệt vọng, nhưng không ngờ Hứa Mạn Ny lại làm những chuyện này khiến bà ta càng tuyệt vọng hơn nữa, nếu trước đây chỉ nói suông mà không thực hiện thì còn đỡ, nhưng hôm nay Hứa Mạn Ny đã hành động.

Thật khó mà tưởng tượng được chuyện này đã làm tổn thương Hứa Mặc đến cỡ nào?

Hứa Mặc chắc chắn đã biết việc này là Hứa Mạn Ny làm.

"Hứa Mặc... Lúc này Hứa Sơ Ảnh đột nhiên bước nhanh vào, vẻ mặt lo lắng, do dự một lúc mới nói: "Hứa Mặc bị thương, nghe nói có vết thương ở tay và đùi, hắn còn vào bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, máu chảy ướt đỏ cả áo!"

Nghe Hứa Sơ Ảnh nói như vậy, Tạ Băng Diễm càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, bà ta không thể tưởng tượng được bao năm qua Hứa Mặc đã chịu đựng bao nhiêu uất ức!

Trong những năm qua, Hứa Mặc chắc hẳn đã cảm nhận được mối đe dọa đến tính mạng của mình.

Tạ Băng Diễm muốn khóc, nhưng phát hiện nước mắt lại không thể nào chảy xuống được, đối với mức độ tổn thương này, khóc lóc đã không còn tác dụng gì nữa.

Hứa Mặc chỉ càng ghét bọn họ hơn thôi.

"Con, con của ta... con của ta!" Tạ Băng Diễm kìm nén tiếng khóc, giọng nói đã khàn đặc.
Bình Luận (0)
Comment