Chương 535: Bởi vì thật sự đã. .. Quá muộn! (1)
Chương 535: Bởi vì thật sự đã. .. Quá muộn! (1)Chương 535: Bởi vì thật sự đã. .. Quá muộn! (1)
Trân An Hùng sững sờ, đôi mắt trợn trừng.
"Căn phòng kia vô cùng tối phải không?" Hứa Mặc nháy mắt với gã: "Nhất thời ngươi cũng đâu phân biệt được! Hơn nữa, không phải ngươi nốc rất nhiều rượu à?"
"Chuyện này, chuyện này. . " Khuôn mặt Trần An Hùng tỏ ra cực kỳ bối rối, không thể nào tin nổi, gã lại nhìn chằm chằm vào Hứa Mặc, vẻ sắc giống như gặp quỷ.
"Ta sẽ không nói gì hết!" Hứa Mặc cũng lười giải thích với gã, cười tửm tỉm nói: 'Còn chuyện Hứa Tuyết Tuệ tự sát, tuyệt đối sẽ không xảy ra! Ngươi cứ yên tâm trăm phần trăm!"
Trần An Hùng suy nghĩ một chút, tâm tư nhất thời trầm xuống: "Ngươi đã giở trò quỷ gì? Người trên giường. .. Không phải Hứa Tuyết Tuệ?"
"Ta không nói đâu! Ngươi có thể đoán xem! Tốt nhất là suy nghĩ cho cẩn thận vào!" Hứa Mặc cười đáp.
Trân An Hùng nghe xong, trong lòng không khỏi vội vàng phỏng đoán, không biết rốt cuộc Hứa Mặc có ý gì? Đột nhiên gã muốn tìm hiểu chuyện này một cách điên cuồng!
"Ta không biết cậu cả Trần đây cứ khăng khăng đòi gặp ta để làm gì! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải ở trong này mấy năm! Lần này cố chịu khó tí nhé!"
"Ta giết ngươi!"
Trân An Hùng giận dữ muốn nhào ra, nhưng lại bị cửa sắt chặn.
Hứa Mặc nhìn gã, bình tĩnh lắc đầu: "Ta đã cảnh cáo ngươi rồi! Thấy không? Gia sản nhà họ Hứa cứ để lại cho người nhà họ Hứa là tốt nhất! Ngu xuẩn nhúng tay vào chuyện của người khác, có thể sẽ không còn quả ngon để ăn đâu!"
Nói xong, hắn đứng dậy muốn rời đi.
"Ngươi không được đi! Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, rốt cuộc người đó có phải Hứa Tuyết Tuệ không? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta? Hứa Mặc, ngươi quay lại đây cho ta!" Trần An Hùng thấy hắn rời đi, không khỏi điên cuồng gào thét.
Quả thật, tên Trân An Hùng này có nỗi ám ảnh nhất định với Hứa Tuyết Tuệ, có thể là bạch nguyệt quang, thanh mai trúc mã, hoặc vì đố ky với người nào đó.
Gã lo lắng chuyện mình đã chiếm được Hứa Tuyết Tuệ hay chưa hơn là phải bóc lịch.
Đối với gã, có nhà họ Trần chống lưng, kiểu gì cũng không xảy ra chuyện gì lớn, đây chính là tự tin của gãi
Hứa Mặc biết lai lịch của gã, cho nên mặc kệ gã.
Trong tay hắn đang nắm nhược điểm của Trần An Hùng, còn đang cân nhắc xem có nên công bố hay không, nếu lôi tất cả ra ánh sáng, nhất định có thể giải quyết dứt khoát.
Điều này phụ thuộc vào tạo hóa của Trân An Hùng rồi!
Hắn lên đường về nhà, sau đó vẫn còn vài chuyện phải sắp xếp!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Hứa Đức Minh, đứa con trai này hỏng thật rồi, đúng là thứ lòng lang dạ sói mài" "Ngươi không phải con trai của ta! Đúng là ta có một đứa con trai, nhưng không phải ngươi!"
"Không sai! Ta muốn tên nghịch tử này phải chết! Từ khi thứ bất hiếu này chui ra đến giờ, chưa có ngày nào không đến hại đến ta. .. Chỉ có hắn chết, ta mới được yên ổn!"
"Đây chính là đáp án ngươi muốn đúng không? Đây là đáp án của ta! Những gì con ranh này nói đều là sự thật! Ngươi, không xứng làm con trai của ta. . "
"Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn ngươi phải xuống địa ngục!"
"Ta muốn bóp chết hắn... "
"A — — H
Trong giấc ngủ sâu, từng khung cảnh cũ tái hiện, Tạ Băng Diễm sợ hãi kêu thành tiếng, tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mê.
Cả bệnh viện im lặng như tờ.
Đêm đã khuya, hầu hết bệnh nhân và y tá đều đang ngủ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ rơi xuống phòng bệnh.
Bởi vì sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục, dường như Tạ Băng Diễm khó mà xoay người được, bà ta mở to hai mắt nhìn lên trân nhà, để nước mắt rơi xuống, phá vỡ khuôn mặt xinh đẹp, thấm ướt ga giường!
Rất nhiều ký ức tuôn trào như thủy triều, từng cảnh tượng, từng âm thanh, nhiều vô số kểt
Nhanh chóng nhấn chìm bà taI
"AI Thế nên, bây giờ là giết người không thành nhỉ? Có phải hắn có ý định này không?"
Mặc dù nụ cười trong trẻo, nhưng rõ ràng lại tràn đầy tuyệt vọng.
"Ngươi! Không thể giết chết ta đâu! Năng lực của ngươi còn chưa đạt tới trình độ này! Mười mấy năm trước, biết đâu còn có thể. Nhưng bây giờ, một phần trăm cơ hội còn chẳng có! Chúng ta cứ chờ xem.. "
Quá khứ giống như một cơn ác mộng, bà ta ước gì nó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi!
Bởi vì bà ta còn có thể thức dậy sau cơn ác mộng!
Bà ta chưa từng buông ra những lời đó, chưa từng gây ra những chuyện kia, cũng chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy! Nhưng ký ức trong đầu rõ ràng như thế khiến bà ta không thể nào quên được.
Tạ Băng Diễm đã làm, đã nói, còn một lòng muốn hắn chết!