Chương 536: Bởi vì thật sự đã. .. Quá muộn! (2)
Chương 536: Bởi vì thật sự đã. .. Quá muộn! (2)Chương 536: Bởi vì thật sự đã. .. Quá muộn! (2)
Ký ức không thể nào xóa nhòa không ngừng đả kích bà ta giống như cơn ác mộng, khiến bà ta không thể nhìn rõ khung cảnh trong phòng bệnh!
Quá ác độc!
"Mẹt"
Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, là Hứa Uyển Đình.
Có lẽ chị ta nghe thấy động tĩnh của Tạ Băng Diễm, nâng cao cái bụng đi tới.
Hôm qua là Hứa Tuyết Tuệ canh ở bệnh viện, hôm nay đến lượt chị ta, chị ta ở ngay phòng bên cạnh.
Hứa Uyển Đình thấy mẹ khóc, vội vàng nắm chặt lấy tay bà ta: "Qua rồi! Tất cả đều đã qua rồi!"
Chị ta không nói câu nói này còn đỡ, chị ta vừa mở miệng, Tạ Băng Diễm lại càng thêm không nhịn được.
"Uyển Đình, ngươi, ngươi có trách ta không?”
"Chuyện này. . " Hứa Uyển Đình run lên.
"Ngươi cũng trách ta đúng không? Trách ta trước kia đối xử với ngươi quá hà khắc!"
Hứa Uyển Đình nghe xong thì không trả lời.
Trước đây, quả thật Tạ Băng Diễm kỳ vọng rất nhiều vào chị em bọn họ, chỉ cần thi không tốt sẽ bị phạt đứng, bị đánh vào lòng bàn tay, vê nhà muộn một chút sẽ phải chịu phạt.
Tính ra Tạ Băng Diễm khá bảo thủ, luôn cảm thấy bọn họ chưa đủ tốt, yêu cầu bọn họ phải càng thêm ưu tú hơn.
Hoặc do chính vì thế, chị ta và đám Hứa Tuyết Tuệ mới thi đậu Thanh Bắc!
Hứa Uyển Đình nhớ lúc nhỏ, chị ta rất sợ Tạ Băng Diễm nổi giận, một khi sắc mặt bà ta trở nên không tốt, chị ta phải hết sức thận trọng, để ý từng li từng tí.
Số lần chị ta và Hứa Tuyết Tuệ ăn đòn cũng không ít!
Nhưng không thể không nói, tuy rằng Tạ Băng Diễm hà khắc, nhưng lại bỏ qua một vài vấn đề.
Nhất là khi vừa đón Hứa Mặc từ bên ngoài về, hắn sẽ mẫn cảm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, thiếu thốn đủ thứ, mà Tạ Băng Diễm lại áp dụng cách dạy bảo chị em bọn họ lên người Hứa Mặc, như vậy chỉ tổ phản tác dụng!
Huống chỉ, có một phần xuất phát từ chủ ý của Tạ Băng Diễm!
So với mấy chị em gái và Hứa Mặc, Tạ Băng Diễm đối xử với Hứa Tuấn Triết dịu dàng hơn nhiều, hoàn toàn không nở quở trách anh ta lấy một câu!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Uyển Đình không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói: "Mẹ, con của ta sắp chào đời rồi! Ta chỉ hy vọng nó. . . Có thể khỏe mạnh trưởng thành!"
Tạ Băng Diễm sững sời
"Bất kể là gầy béo đẹp xấu, ngu xuẩn hay thông minh, tinh nghịch hay ngoan ngoãn! Ta chỉ mong tương lai hắn được sống trong hạnh phúc, thật vui vẻ là được!"
Hứa Uyển Đình sờ lên bụng mình. Tạ Băng Diễm không nói gì, nhìn chằm chằm vào chị ta.
"Có thể nó không được ưu tú như những đứa trẻ khác, không ngoan ngoãn bằng những đứa trẻ khác, cũng không sạch sẽ bằng những đứa trẻ khác! Đôi lúc sẽ khiến mình trở nên bẩn thỉu, gây phiên phức cho chúng ta, bị người ta chế giễu! Nhưng ta nhất định sẽ không yêu cầu nó phải trở thành dáng vẻ gì!"
Hứa Uyển Đình hít mũi một cái: "Ta đã bàn bạc với Bác Viễn rồi, nhất định phải để nó lớn lên trong tuổi thơ hạnh phúc vui vẻ! Bất kể sau này nó làm chuyện gì, gây họa gì, ta và Bác Viễn sẽ luôn nói với nó rằng, bố mẹ rất yêu nó, mãi mãi che chở cho nó! Dù cho chuyện gì xảy ra, bố mẹ nhất định sẽ đứng về phía nó!"
Cơ thể Tạ Băng Diễm chấn động.
Hứa Uyển Đình đưa tay xoa khóe mắt, tiếp tục chua xót mở miệng: "Có lẽ Hứa Mặc chẳng muốn lấy thứ gì cả, đại khái cũng chỉ vậy mà thôi! Nhưng khả năng lúc này hắn đã nghĩ thông rồi, cho dù chỉ là một mong muốn nhỏ nhoi như vậy, có thể cả đời này hắn cũng không đạt được! Không phải bởi vì nó đã không còn quan trọng với hắn nữa, mà bởi vì, thật sự đã. .. Quá muộn rồi!"
Tạ Băng Diễm không nói gì, khuôn mặt tái mét, cơ thể lung lay sắp đổ.
"Về phần Tuấn Triết, ta không biết đánh giá thế nào! Bây giờ ta còn chẳng phân biệt được rốt cuộc nó đang giả bộ hay thật lòng! So với nhà họ Hứa, nó biết ẩn nhẫn hơn nhiều! Rốt cuộc nó đi đâu rồi? Mẹ à, có phải ngươi đã làm gì nó không? Ta muốn biết tình huống hiện tại của Tuấn Triết!"
Tạ Băng Diễm nghe xong không nói gì, chỉ nhìn lên trân nhà, nước mắt không ngừng chảy ra.
Bà ta không trả lời câu hỏi của Hứa Uyển Đình trong một lúc lâu!
Hứa Uyển Đình cũng không thúc giục, để cho bà ta tự suy ngẫm, rất lâu sau, Tạ Băng Diễm mới khàn khàn lên tiếng: "Tuấn Triết. .. Làm ra rất nhiều chuyện sai trái! Ta, ta đâm nó một dao!"
Hứa Uyển Đình sững sờ.
"Nhưng, cuối cùng. . " Tạ Băng Diễm không nói tiếp, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
Hứa Uyển Đình hiểu rồi.
Hứa Tuấn Triết ngoan ngoãn hiếu thuận, khiến Tạ Băng Diễm không nỡ ra tay quá nặng!
Phải ra tay giết đứa con mình tự tay nuôi lớn, nếu nói trong lòng không đau là nói láo!
Bao nhiêu tình yêu thương của bà ta đều dành hết cho Hứa Tuấn Triết!