Chương 56: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (1)
Chương 56: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (1)Chương 56: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (1)
"Cút mẹ ngươi đi!" Hứa Mặc khinh thường nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết, người độc ác nhất trong toàn bộ nhà họ Hứa chính là ngươi! Ngươi là mẹ của ta sao? Ta nhổ vào! Giỡn cái gì vậy!"
Tạ Băng Diễm nghe vậy càng giận hơn, đang lúc bà ta muốn tiếp tục chửi rủa Hứa Mặc, Hứa Uyển Đình vội vàng ngăn bà ta lại.
"Đừng nói nữa! Mẹ, ngươi đừng nói nữa! Hứa Mặc, ngươi cất dao vào đi!"
Hứa Mặc nhìn Hứa Uyển Đình, đột nhiên mỉm cười: "Tới tranh công sao! Cũng biết nắm bắt cơ hội khá tốt đấy! Hứa Uyển Đình, trước đây ta cũng không biết ngươi tranh công giỏi như vậy!"
Thân thể mảnh khảnh của Hứa Uyển Đình run rẩy.
"Quên đi, ta không tính toán với các ngươi! Các ngươi đến từ đâu thì cút trở về nơi xuất phát đi! Gia tộc giàu có? Trò nhảm nhí chó má gì đây?" Hứa Mặc thở dài, nhặt chiếc ba lô trên mặt đất lên, quay người rời đi.
Người vệ sĩ nhìn một cái, còn muốn ngăn hắn lại.
Tạ Băng Diễm tức giận nói: "Để hắn đi!"
Sau đó Hứa Mặc đi về phía cổng trường, trước khi vào trường, Hứa Mặc còn quay đầu nhìn lại, chớp chớp mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Chẳng mấy chốc hắn đã biến mất trong trường học!...
"Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi! Thằng con bất hiếu này!"
Khi Tạ Băng Diễm trở lại trong xe thì giận dữ không thôi.
Trong mắt Hứa Đức Minh cũng giấu lửa giận.
Hứa Mặc nói năng không biết suy nghĩ lại còn gọi thẳng tên hai người bọn họ ra đã thực sự khiến Hứa Đức Minh vô cùng giận dữ.
Chuyện này đã thách thức nghiêm trọng đến uy tín của Hứa Đức Minh.
"Hứa Đức Minh, đứa con trai này của ngươi đã vô dụng, hoàn toàn vô dụng rồi! Hắn đã thành một kẻ không có một chút tác dụng gì hết!" Tạ Băng Diễm lớn tiếng quát: "Hắn không trung thành, không đạo đức, không hiếu thảo lại còn dám dùng đao để đe dọa chúng ta. Tên này đã hoàn toàn trở nên hư hỏng rồi!"
Hứa Đức Minh không nói lời nào, trong lòng cũng cảm thấy tức giận.
"Ta muốn cắt chi phí sinh hoạt của hắn, để hắn phải trở về cầu xin ta! Hắn cho rằng lông cánh mình cứng cáp rồi, có thể tự bay cao bay xa rồi! Vậy ta sẽ nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối không có cái khả năng đó!"
Lửa giận của Tạ Băng Diễm ngút trời, nói.
Hứa Đức Minh nghe vậy thì lập tức bình tĩnh lại, cười lạnh nói: "Cắt chi phí sinh hoạt của hắn chỉ để lại năm trăm tệ một tháng?”
Tạ Băng Diễm giận dữ: "Một đồng ta cũng không cho hắn! Ta xem hắn có thể ở chỗ nào? Sao hắn lại dám phản nghịch như vậy! Nếu hắn không chịu nhận ra cái sai của mình thì không chỉ chi phí sinh hoạt thì đến một hạt cơm hắn cũng không được phép ăn! Ta sẽ hủy luôn thẻ xe buýt và hết thảy đồ đạc của hắn, ta muốn để cho hắn biết: Rời khỏi nhà họ Hứa đồng nghĩa với việc hắn sẽ chẳng là cái thá gì hết!"
Vừa nói, bà ta vừa nghiến răng nghiến lợi: "Sau đó, ta muốn xem xem hắn trở về cầu xin ta như thế nào?”
Hứa Uyển Đình ngồi ở phía sau xe nghe vậy thì chỉ cảm thấy bi thương trong lòng.
Có lẽ Tạ Băng Diễm không biết rằng, mấy ngày nay Hứa Mặc đã kiếm được hàng chục ngàn tệ, số tiên đó đã đủ để hắn sống từ lâu.
"Con cả, ngươi lập tực gọi điện cho con hai, con ba, con tư, con năm, con sáu rồi nói cho bọn chúng biết: Không người nào được phép cho Hứa Mặc tiền cả! Ta muốn xem hắn không có một xu thì sẽ sống bên ngoài như thế nào!" Tạ Băng Diễm quay đầu lại, cả giận nói.
"Mẹ! Chúng ta chưa bao giờ cho Hứa Mặc tiên mài Em hai, em ba, em tư, em năm, em sáu đều chán ghét Hứa Mặc, căn bản bọn họ sẽ không cho hắn một đồng!" Hứa Uyển Đình nói.
"Chúng ta sẽ không cho hắn tiền! Được như vậy là tốt rồi!" Dường như Tạ Băng Diễm đã hả giận một chút, nói: "Vậy mấy ngày nay phí sinh hoạt của hắn ở đâu mà ra? Nhất định là hắn đã trộm đồ trong nhà rồi! Ngươi nhanh gọi điện thoại về cho má Triệu và chú Lý, hỏi xem trong nhà có thiếu đồ vật nào không! Nếu thật sự là có mất đồ, ta phải cho hắn đẹp mặt!"
Hứa Uyển Đình hít mũi một cái: 'Mẹ! Nếu thật sự Hứa Mặc lấy đồ trong nhà đi thì mẹ định làm thế nào?”
"Sẽ còn như thế nào được? Ta sẽ khiến hắn phải trả giá vì đã làm như thết" Tạ Băng Diễm nghiến răng nghiến lợi: "Đứa con hư hỏng này làm ta tức chết rồi! Hắn là thứ không có giáo dục, không chịu nghe lời. Nếu ta còn không trị được tên này thì nhất định sẽ có ngày hắn sẽ làm phản! Lần này, ta muốn chỉnh hắn đến khi nào phục thì thôi!"