Chương 57: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (2)
Chương 57: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (2)Chương 57: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (2)
Hứa Uyển Đình nghe vậy thì lạnh lẽo trong lòng, chị ta cũng không biết có nên gọi điện cho má Triệu cùng chú Lý hay không.
"Không có phép tắc! Thực sự là coi trời bằng vung mài Ta phải gọi điện cho Tiểu Lý ngay lập tức!" Càng nói, Tạ Băng Diễm càng thêm giận, bà ta trực tiếp lấy điện thoại ra rồi gọi một cuộc điện thoại: "Alo Tiểu Lý, ngừng cung cấp chỉ phí sinh hoạt của Hứa Mặc cho tôi. Một đồng ta cũng không cho xem hắn sống thế nào!"
"Bà chủ, ngươi muốn cắt luôn năm trăm tệ, tiền mỗi tháng của Hứa Mặc sao?" Tiểu Lý kinh ngạc.
"Ngươi hỏi mấy câu vô dụng đấy làm gì? Ta đã nói là cắt toàn bộ!" Tạ Băng Diễm cả giận nói.
"Vâng! Bà chủ!" Tiểu Lý vội vàng đáp lại.
Tạ Băng Diễm vẫn còn tức giân nói: "Trở về nhà ngay lập tức! Ta phải để má Triệu và chú Lý kiểm tra xem trong nhà có thiếu bất kì thứ gì hay không! Ta không tin ta không chỉnh được hắn!"
"Vâng!"
Tài xế đáp lại rôi nhanh chóng lái xe về phía biệt thự nhà họ Hứa.
"Má Triệu, chú Lý, các ngươi tìm kiếm từng phòng ngay cho ta, xem xem Hứa Mặc rốt cuộc đã lấy đi bao nhiêu thứ? Bây giờ trong thẻ của hắn có bao nhiêu tiên! Ta sẽ đóng băng toàn bộ tiên của hắn luôn!"
Mặc dù má Triệu và chú Lý có chút kinh ngạc trước hành động của Tạ Băng Diễm, nhưng họ không có cách nào khác nên chỉ có thể đi khắp nhà mà tìm.
"Con hai, con ba, con tư, con năm, con sáu có nói hắn đã lấy gì chưa?" Tạ Băng Diễm quay đầu lại hỏi Hứa Uyển Đình.
Hứa Uyển Đình thở dài một cái: "Trước kia mấy em có nói rằng mất một chiếc nhẫn, loại đó giá khoảng năm sáu mươi ngàn tệ!"
"Được, được, thực sự làm ta tức chết mài!" Tạ Băng Diễm tức giận: "Chú Lý, ngươi mau tìm video quay lại cảnh hắn trộm đồ đi, ta muốn có chứng cứ để giao lại cho cảnh sát!"
"Mẹ, ngươi muốn để cảnh sát bắt Hứa Mặc sao?" Hứa Uyển Đình giật mình.
Hứa Đức Minh cũng kinh ngạc: "Tạ Băng Diễm, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Tạ Băng Diễm tức tối nói: "Nếu ta không xử lý như thế này, hắn sẽ còn dám dùng dao để uy hiếp taI Bây giờ ta không giáo dục hắn cho tốt, sau này hắn sẽ càng không coi trời đất ra gì!"
"Dù hắn có như vậy nhưng cũng không thể giao cho cảnh sát! Nếu cảnh sát kết hắn có tội, Hứa Mặc sẽ phải vào tù!" Hứa Uyển Đình vội vàng ngăn lại: "Mẹ, mặc dù hôm nay Hứa Mặc không đúng, nhưng ngươi cũng không thể làm như vậy đâu!"
Tạ Băng Diễm nói: " Ngươi cũng thấy hôm nay hắn làm gì chúng ta rồi còn gì? Thứ bất hiếu này dám chĩa mũi dao về phía chúng ta. Không có phép tắc như vậy bảo ta làm sao mới có thể nhẫn nhịn tha thứ cho được?"
Hứa Đức Minh nói: "Dù thế nào đi nữa, tạm thời chúng ta không thể giao hắn cho cảnh sát được! Đây là chuyện nhà mình, sao có thể tùy ý để cảnh sát xử lý thay được?"
"Vậy trước tiên tìm đoạn video kia đi! Ta muốn đem chứng cứ trộm đồ đến cho hắn, đồng thời cũng muốn xem hắn rốt cuộc đang ở cái chốn nào rồi?" Tạ Băng Diễm vẫn còn chưa hả lựa giận. Hứa Đức Minh nghe vậy thì gật đầu đồng ý rồi ra lệnh cho chú Lý.
Lần này Hứa Mặc đã thực sự khiến bọn họ tức điên lên.
Hắn dám chĩa mũi dao vào chính bố mẹ của mình, Hứa Đức Minh cảm giác uy tín của mình đã bị thách thức nghiêm trọng. Nếu không thể trị được Hứa Mặc, ông ta khó mà giải tỏa được cơn giận trong lòng.
Nhưng mà, ông ta cũng muốn xem một kẻ chỉ giỏi ăn trộm đồ trong nhà làm thế nào nói đến việc có thể tự lập đây?
Nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy đau xót vô cùng.
Chú Lý bên kia nhanh chóng bận rộn, ông ấy phải đi đến phòng máy tính tìm camera giám sát.
Vì căn nhà khá lớn nên để đảm bảo an toàn cả bên ngoài và bên trong nhà đều được trang bị rất nhiều camera giám sát. Đây được biết đến là một trong những hệ thống giám sát tiên tiến nhất trên thế giới. Thông thường, không ai có thể xem camera giám sát mà không có sự cho phép của Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm. Sau khi nhận được sự cho phép của hai người, chú Lý nhanh chóng tìm thấy đoạn video.
Tuy nhiên, sau khi ông ấy xem lại một lần nữa thì lại có chút bối rối: "Bà chủ, chúng ta không tìm thấy đoạn video nào ghi lại cảnh cậu chủ Mặc lấy cắp bất cứ thứ gì, nhưng chúng ta lại thấy đoạn video về việc cậu chủ lén xuống ăn vụng đồ ăn trong bếp lúc nửa đêm!"
"Cái gì? Không có video nào ư? Tại sao lại không có video?" Tạ Băng Diễm nhìn chằm chằm vào chú Lý.
"Bà chủ, để bảo vệ quyền riêng tư nên số lượng camera giám sát trong nhà ít hơn so với bên ngoài! Cậu chủ Mặc đã đi đến phòng của bà chủ và ông chủ mấy lần, nhưng thứ hắn lấy không không là những đồ có giá trị mà chỉ là quần áo!" Chú Lý nói: "Có lẽ vợ chồng bà chủ cần kiểm tra xem có thiếu vật gì quý giá hay không!"