Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 571 - Chương 571: Giết Người! Người Có Tiền Còn Nhiều, Rất Nhiều! (2)

Chương 571: Giết người! Người có tiền còn nhiều, rất nhiều! (2) Chương 571: Giết người! Người có tiền còn nhiều, rất nhiều! (2)

Nhưng Tạ Chấn đã bực bội đánh gãy lời anh ta: “Ngươi không cần phải nói! Những chứng cớ này đều có thể trở thành bằng chứng trước tòa của ngươi! Hứa Tuấn Triết à, nhà họ Hứa chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi!”

Hứa Tuấn Triết nghe xong, nhất thời nhìn chằm chằm vào mọi người, sắc mặt thay đổi không ngừng, anh ta biết mình hết đường chối cãi rồi.

Anh ta nhớ lại kế hoạch của Hứa Bác Hãn và những lời ông ta căn dặn.

Mục đích của bọn họ là dụ dỗ Hứa Mặc phạm tội, tống Hứa Mặc vào tù, phân chia tài sản của hai tập đoàn trăm tỷ.

Chỉ cần Hứa Mặc vào tù, có khả năng hắn sẽ phải chôn thân trong đấy cả đời, đến lúc đó, bất kể là Bính Tịch Tịch hay video ngắn Hỏa Sơn đều rơi vào tay bọn họ.

Cho dù không thể chiếm được hai tập đoàn trăm tỷ này về tay, Hứa Tuấn Triết cũng muốn Hứa Mặc đi tù.

Bởi vì đối với anh ta, bảy, tám năm qua, dường như anh ta vẫn luôn phải sống dưới cái bóng của Hứa Mặc, khó lòng chịu nổi.

Còn việc Cao Thải Nhi phản bội, vượt quá giới hạn. . . Đã khiến anh ta hận Hứa Mặc thấu xương.

Nghĩ tới đây, Hứa Tuấn Triết nhìn chằm chằm vào Hứa Mặc, bỗng nhiên bật cười: “Giết ta? Hứa Mặc, ngươi dám giết ta sao? Ngươi đã quên đây là nơi nào rồi à? Đây là đồn cảnh sát!”

Anh ta bày ra vẻ mặt chế giễu: “Nói nhiều gớm nhỉ, lải nhải dông dài như vậy làm gì, ngươi qua đây đi! Ta đang ngồi ở đây này! Tay ta bị còng luôn rồi! Ta xem ngươi giết ta kiểu gì? Hứa Mặc, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta không sợ ngươi, ai cũng không sợ!”

Hứa Mặc chợt quay đầu nhìn anh ta.

Những người khác cũng lập tức ngẩng đầu.

“Tất cả lỗi lầm đều không phải do ta! Nhưng đúng là ta muốn đầu độc chết ngươi đấy, ngươi là một thằng mồ côi, ngươi trở về nhà họ Hứa làm gì? Ngươi muốn tranh giành cái gì với ta? Ngươi cũng xứng tranh với ta sao! Nhưng đáng tiếc, Hứa Mạn Ny cho quá ít thuốc, khiến ta không thể đầu độc ngươi chết thẳng cẳng được!”

Trong mắt Hứa Tuấn Triết toát ra vẻ ác độc tột cùng.

“Phải đấy! Những gì cô ta nói đền là sự thật, đúng là ta có bố mẹ khác! Nhưng đây không phải chuyện các ngươi dự đoán được từ lâu rồi sao? Không phải các ngươi đã sớm biết ta là con nuôi rồi à? Có phải không Hứa Đức Minh, liên quan gì chứ? Tất cả những gì xảy ra đều bắt nguồn từ các ngươi!”

Mặt mũi Hứa Tuấn Triết tràn đầy phẫn hận, dường như phải trút hết oan ức trong lòng ra ngoài, không muốn tiếp tục giả vờ nữa.

Anh ta nhìn chằm chằm vào đám người Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm: “Các ngươi không nên đưa hắn về nhà mới phải! Hắn là một đứa mồ côi, vẫn luôn không cha không mẹ! Chỉ cần hắn không trở về nhà, đã chẳng có chuyện gì xảy ra! Ta và các ngươi đã chung sống hòa thuận biết bao! Ta đã không phải lo đến việc thừa kế và phân chia tài sản! Là các ngươi mang ta ra so sánh với hắn!”

“Ta không muốn sống dưới cái bóng của hắn! Còn có ngươi — — “

Hứa Tuấn Triết nói với Tạ Băng Diễm: “Ta không phải công cụ để ngươi trả thù Hứa Đức Minh, ta là người sống sờ sờ! Ngươi muốn giết ta? Ta biết ngươi muốn giết ta! Ha ha ha. . .”

Anh ta điên cuồng nở nụ cười, quay đầu nhìn Hứa Mặc: “Hứa Mặc, không phải ngươi điên rồi sao? Không phải ngươi muốn nổi điên à? Nào! Giết ta đi! Hôm nay ta muốn xem xem, ngươi có dám giết ta không? Nếu ngươi không dám giết ta, ngươi chính là một kẻ vô dụng!”

Hứa Mặc nghe xong, trực tiếp tiến lên, muốn đấm thật mạnh vào mặt anh ta.

“Hứa Mặc!” Tạ Chấn kinh hãi, vội vàng ngăn cản: “Ngươi bình tĩnh lại đi!”

Hứa Mặc quay đầu nhìn Tạ Chấn, làm sao hắn có thể bình tĩnh được? Một quyền giáng lên mặt Tạ Chấn.

“Hứa Mặc?”

Lúc này, Cố Hoán Khê đưa tay giữ chặt lấy hắn.

Đây là đồn cảnh sát, không phải nơi khác.

Cô ấy và Lý Bán Trang khăng khăng muốn đi cùng, vì sợ Hứa Mặc sẽ mất bình tĩnh, bất kỳ ai đối mặt với chuyện như vậy, chỉ sợ cũng không thể nhịn được.

Cho nên, bây giờ cô ấy và Lý Bán Trang vội vàng ngăn hắn lại.

“Đừng kích động, đừng kích động! Tỉnh táo lại đã!” Cố Hoán Khê hô lên.

Hứa Tuấn Triết nhìn Hứa Mặc bị ngăn lại, dường như càng thêm đắc ý, tiếp tục buông lời mỉa mai: “Ha ha ha, mắc cười vãi! Ngươi vô dụng quá nha! Hứa Mặc, ngươi xem, cho dù ngươi tức giận đến mấy, ngươi cũng thể nào làm tổn thương đến một cọng lông của ta! Ngươi không thể động đến ta!”

“Đến đây đến đây, ta đang ngồi lù lù đây này! Ta nói cho ngươi biết, đúng là ta bán rẻ Hứa Tuyết Tuệ, Trần An Hùng rất thích chị ta, muốn chiếm lấy chị ta! Trần An Hùng nói với ta, chỉ cần ta giao Hứa Tuyết Tuệ cho anh ta, anh ta sẽ ủng hộ ta! Trần An Hùng nói vậy đấy!”

“Ha ha ha, nhưng ngươi có thể làm gì ta nào? Cùng lắm ta chỉ bóc lịch ba đến năm năm mà thôi, chờ ta ra ngoài, ta vẫn oai phong lẫm liệt như cũ! Nhưng còn ngươi, Hứa Mặc à, ngươi sẽ chết, ngươi nhất định sẽ chết đấy!”

Bình Luận (0)
Comment