“Ngươi chẳng làm được gì hết! Cho dù ngươi giàu có hơn ta thì sao? Người có tiền còn nhiều, rất nhiều! Ngươi vĩnh viễn đừng hòng. . .”
“Phập!”
Bỗng nhiên, một âm thanh bén nhọn vang lên, có thứ gì đó xuyên qua cơ thể Hứa Tuấn Triết.
Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh!
Hứa Tuấn Triết sửng sốt, vội vàng cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Đức Minh.
Chỉ thấy trong tay Hứa Đức Minh cầm một mảnh thủy tinh được bọc trong khăn giấy, mảnh thủy tinh đã đâm vào ngực anh ta.
Hứa Đức Minh thấy Hứa Tuấn Triết nhìn mình, trên mặt lập tức hiện lên vẻ khủng hoảng, a một tiếng, dường như nhận ra mình vừa làm cái gì, ông ta không ngừng lui về phía sau.
Hứa Tuấn Triết bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
“Ngươi. . . Hứa Đức Minh. . .” Dường như anh ta không ngờ Hứa Đức Minh sẽ ra tay với mình.
Cho tới nay, Hứa Đức Minh vô cùng yêu thương Hứa Tuấn Triết, luôn đứng về phía anh ta, ngay cả bây giờ, Hứa Đức Minh vẫn quỳ xuống xin mấy người Hứa Mặc buông tha cho anh ta.
Mảnh thủy tinh cắm trên ngực, máu tươi chảy xuống.
“Ta, ta, ta. . .” Hứa Đức Minh chợt nhận ra mình mới làm cái gì, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
“Bố. . . Ngươi làm gì vậy?” Hứa Tuấn Triết nhìn chằm chằm vào Hứa Đức Minh, không thể tin nổi.
“Ngươi không phải con của ta, ngươi không phải con của ta!”
Hứa Đức Minh vội vàng mở miệng.
“Ta biết! Ta biết! Tuấn Triết à, ngươi đừng sợ!” Lúc này, Tạ Băng Diễm bỗng nhiên đi về phía trước, đi tới bên cạnh Hứa Tuấn Triết.
Hình như bà ta mới liếc nhìn Hứa Đức Minh một cái, mặt mũi vẫn tràn đầy ghét bỏ, nhưng lúc nhìn Hứa Tuấn Triết, không hiểu sao lại toát ra một tia hiền lành.
“Tuấn Triết. . . Ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại chảy máu?”
Hứa Tuấn Triết đang bị còng tay, thấy Tạ Băng Diễm nhìn chòng chọc vào vết thương trên ngực mình, anh ta lập tức rùng mình, cả người lạnh thấu xương.
Hứa Đức Minh chưa đâm vào tim anh ta, nhưng Tạ Băng Diễm đi tới, bỗng nhiên rút mảnh thủy tinh kia ra, đâm thẳng vào ngực anh ta.
“Tuấn Triết. . . Chảy máu rồi!”
Toàn bộ lông tơ trên người Hứa Tuấn Triết dựng đứng!
“Ngươi. . . Ả điên này! Ngươi làm gì vậy?”
Mảnh thủy tinh rất sắc bén, đâm rách cả ngực Hứa Tuấn lẫn tay Tạ Băng Diễm, máu tươi bắn ra, lập tức nhuộm đỏ mặt đất!
Nhưng dường như Tạ Băng Diễm không cảm thấy đau đớn, bà ta nắm chặt mảnh thủy tinh, không ngừng đâm vào.
Hứa Tuấn Triết đau đớn tột độ, vùng vẫy dữ dội, nhưng vì hai tay đang bị còng nên không thể nào tránh ra được.
Dường như thấy Hứa Tuấn Triết không an phận, Tạ Băng Diễm dứt khoát ôm chầm lấy anh ta!
“Tuấn Triết, đừng sợ, Mẹ. . . Đang ở đây! Sẽ kết thúc ngay thôi!” Tạ Băng Diễm chậm rãi mở miệng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Tuấn Triết, tràn đầy vẻ từ ái.
Hứa Tuấn Triết lập tức giống như gặp quỷ, không ngừng gào lên: “Á. . . Mụ điên, mụ điên này. . .”
“Đừng sợ! Đừng sợ. . . Tuấn Triết à!” Tạ Băng Diễm nhìn Hứa Tuấn Triết, ôm chặt lấy anh ta: “Sẽ hết đau ngay thôi, ta. . . Yêu ngươi!”
“Cứu mạng. . . Cứu mạng!”
Hứa Tuấn Triết bỗng nhiên hô to.
Những người khác thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, nào ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy?
Đầu tiên là Hứa Đức Minh ra tay đột ngột, sau đó là Tạ Băng Diễm tiếp tay, Tạ Chấn bị Hứa Mặc đánh bay, không thể nào tiến lên ngăn cản.
Đám người Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ đứng ở phía sau, ai nấy đều che miệng lại, không thể tin nổi.
Tạ Băng Diễm cũng không để ý đến những người khác, dứt khoát nắm chặt mảnh thủy tinh, không để ý hai tay đã chảy đầy máu tươi, hung hăng đâm sâu vào ngực Hứa Tuấn Triết!
“Còn nhớ không? Ngươi vừa lên lớp năm, đá bóng té gãy chân, khóc lóc chạy về nhà đòi mẹ ôm! Tuấn Triết à, đừng sợ nhé, có mẹ ở đây rồi!”
Tạ Băng Diễm tiếp tục mở miệng.
Hứa Tuấn Triết nhìn bà ta, đột nhiên không nói nên lời, miệng chảy đầy máu, anh ta há hốc mồm, vẫn còn tiếp tục giãy dụa, nhưng lại không thể thoát ra.
“Ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi! Mãi mãi che chở cho ngươi! Nhưng Tuấn Triết à, chúng ta mắc sai lầm thì phải chịu trách nhiệm! Ta vẫn luôn dạy ngươi rằng, nam tử hán đại trượng phu, nhất định phải đầu đội trời, chân đạp đất, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không được khóc nhè!”
“. . .”
“Sẽ không đau nữa đâu! Cơn đau sẽ đi nhanh thôi mà! Tuấn Triết, ngươi phải nhẫn nhịn! Rất nhanh, rất nhanh thôi, ngươi sẽ không cảm thấy đau nữa, ngươi phải biết rằng, ngươi là báu vật trong lòng ta. . . Ta hy vọng ngươi có thể thành tài, có hoài bão có ước mơ, có thể trở nên nổi bật. . .”
Dường như Tạ Băng Diễm đang trong trạng thái mê sảng, bà ta đè chặt Hứa Tuấn Triết, không cho anh ta giãy dụa, mảnh thủy tinh đâm vào từng chút một.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Thấy trong miệng Hứa Tuấn Triết có máu tươi tuôn ra, bà ta chợt giơ cái tay còn lại lên, luống cuống lau vết máu trên khóe môi Hứa Tuấn Triết, nhưng lau mãi mà không hết.