“Hứa An Khang ngươi có gì nhỉ? Ngươi có tài nguyên ổn áp từ nhà họ Hứa, nhưng kết quả thì sao, ngươi có làm nên trò trống gì đâu nào, chỉ biết chơi đàn bà! À đúng rồi, ngươi có một căn biệt thự nhỏ ở phía tây Tứ Xuyên, bên trong nuôi một ngôi sao nhỏ đúng không? Bồ nhí của ngươi à? Hứa An Khang ơi, bộ ngươi nghĩ mình cùng đẳng cấp với ta sao?”
Hứa An Khang nghe xong, thoáng sửng sốt, lập tức nổi giận đùng đùng.
Lần trước gặp Hứa Mặc ở sân bay, anh ta đã cay mũi vì bị sỉ nhục rồi.
Mà bây giờ, trong buổi tiệc gia đình, hắn lại sỉ nhục mình hết lần này đến lần khác, hoàn toàn khiến Hứa An Khang không thể ngồi yên.
Lời nói của Hứa Mặc đâm mạnh vào trái tim anh ta, mấy năm qua, đúng là anh ta tầm thường vô vị, lãng phí thời gian.
“Hứa Mặc, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, ngươi đừng tưởng muốn làm gì thì làm!”
“Con mẹ nó!”
Hứa An Khang chộp lấy chai rượu định phang vào đầu Hứa Mặc.
Đương nhiên Hứa Mặc đã sớm có chuẩn bị, hắn chỉ cần né tránh cái nhẹ, Hứa An Khang giận dữ, bỗng nhiên hất lên, muốn đập lên đầu Hứa Mặc lần nữa.
Lợi dụng tình thế, Hứa Mặc cũng chộp lấy chai rượu trên bàn vung về phía đầu anh ta.
“Choang!”
Chai rượu vỡ tan, chất lỏng và mảnh thủy tinh bắn ra ngoài, Hứa An Khang hét thảm, lui lại một bước, dường như còn muốn ra tay.
Nhưng Hứa Mặc đã tiến lên một bước, dùng nắm đấm đánh vào đầu anh ta!
Một đấm, hai đấm, ba đấm!
Giận dữ ra tay!
Không sai!
Hứa Mặc muốn chọc giận Hứa An Khang.
Hắn đã sớm chờ đợi cơ hội này, cho nên xuống tay không hề thương tiếc, sau khi cho Hứa An Khang ăn ba quả đấm liên tiếp, anh ta bị đấm đến hộc máu, răng ngô lẫn lộn.
Hứa Mặc lại đấm mạnh vào bụng dưới của anh ta, răng rắc một tiếng, tạm biệt mấy chiếc xương sườn.
“Ngươi. . . Mau ngăn cản hắn!” Hứa Hồng Thái thấy vậy, vội vàng giật mình hô.
Trong chớp mắt, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người nhào tới bên này, muốn ngăn cản Hứa Mặc.
Nhưng Hứa Mặc chẳng buồn để ý đến bọn họ, không ngừng giáng mấy cú lên đầu Hứa An Khang, đợi đến khi anh ta nửa sống nửa chết mới kéo anh ta lên.
Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang dẫn vệ sĩ vọt tới.
Nhiều người nhà họ Hứa cũng bao vây!
Hứa Mặc nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Nếu có thể giết Hứa An Khang, Hứa Mặc thật sự muốn cho anh ta đi đời nhà ma ngay, nhưng đáng tiếc, trong trường hợp này không thích hợp để giết người!
"Ưm ưm!” Miệng Hứa An Khang đầy máu tươi, vẻ mặt đau đớn.
Hứa Bác Hãn giận dữ: “Sao ngươi có thể ra tay đánh người?”
“Có ai không! Đánh người rồi!” Bên cạnh, một người phụ nữ trung niên hô lên, hình như là mẹ của Hứa An Khang, Thẩm Tình, cũng là một quý bà.
Bà ta thấy con mình bị đánh cho máu me be bét, lập tức vô cùng căm hận Hứa Mặc.
Có người muốn xông đến, hiển nhiên chính là những người nhà họ Hứa đứng về phe Hứa Bác Hãn, Hứa Mặc lập tức nhìn kỹ bọn họ, ghi nhớ ở trong lòng.
Đa số những người còn lại đều chỉ vây xem.
Như vậy rất tốt, địch là ai, bạn là ai, nhìn phát biết ngay!
“Mọi người thấy rồi đó! Anh ta muốn đánh ta! Ta đã nương tay lắm rồi chứ bộ!” Hứa Mặc đập tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Ai ngờ con hàng này lại yếu ớt như vậy, ta còn tưởng anh ta sẽ tiếp được mấy chiêu của ta, không nghĩ lại kém cỏi đến thế, mới hai ba đòn đã nằm lăn quay ra đất! Chuyện này không thể trách ta được!”
“Hứa Mặc, ngươi cố ý đến nhà họ Hứa để báo thù à? Ngươi không phải người nhà họ Hứa sao?” Một người chú họ đứng lên tức giận nói.
“Xem ngươi nói kiểu gì kìa! Sao ta lại không phải người nhà họ Hứa chứ? Hôm nay ta tới đây cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà họ Hứa thôi mà! Các ngươi là người trong cuộc nên không thấy rõ đấy thôi, mà ta đứng ngoài cuộc đã sớm nhìn thấu nhà họ Hứa rồi! Nhiều năm qua, nhà họ Hứa chỉ còn là cái vỏ rỗng! Nhất định phải thay đổi, như vậy mới khiến nhà họ Hứa ngày càng lớn mạnh!” Hứa Mặc nói.
“Chuyện này. . .”
“Ông nội, ngươi cảm thấy ta nói đúng không?” Hứa Mặc nhìn về phía Hứa Hồng Thái.
Hứa Hồng Thái nheo mắt lại, vẻ mặt khó xử.
“Ông nội không nói gì chính là đồng ý rồi! Nhà họ Hứa nhất định phải thay đổi, tuyệt đối không thể để một tên vô dụng thối nát từ trong ra ngoài cầm quyền được! Ta là một phần của nhà họ Hứa, có trách nhiệm đưa nhà họ Hứa trở về thời kì huy hoàng một lần nữa!” Hứa Mặc liếc nhìn mọi người, tiếp tục mở miệng: “Mà Hứa An Khang. . . Ban nãy nhân lúc ta không để ý, cầm chai rượu tính đẩy ta vào chỗ chết, ta bị ép phải đánh lại, bất đắc dĩ mà thôi! Hôm nay, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ai cũng thấy rõ rốt cuộc là ai ra tay trước! Các ngươi đều là nhân chứng!”
Lời này vừa nói ra, mọi người nhíu mày, không khỏi châu đầu ghé tai.
Hứa Bác Hãn thấy vậy, nhất thời tức đến run rẩy.
Hứa Mặc mỉm cười nhìn về phía ông ta: “Bác cả thân mến, chăm sóc anh họ tốt vào nhé! Mong lần tới gặp lại, anh ta sẽ không còn kiêu ngạo như vậy nữa!”
Hứa Bác Hãn cả giận nói: “Có phải bất đắc dĩ hay không, ta sẽ xin pháp luật vào cuộc!”