“Phụt!”
Hứa Mặc bật cười: “Nếu bác cả thân yêu đã muốn như thế, thân là cháu trai, ta rất sẵn lòng chấp nhận! Kẻ ngươi e dè nhất đã đến rồi! Tiếp theo, ta sẽ rửa sạch nhục nhã cho Hứa Đức Minh!”
“. . .” Hứa Bác Hãn bỗng nhiên siết chặt tay, trong mắt tràn đầy sắc bén.
Nhắc đến Hứa Đức Minh, quả thật như đâm vào tim ông ta!
“Bây giờ Hứa Đức Minh đang ở trong tù, mang tội danh giết người!” Hứa Mặc quét mắt nhìn mọi người, sau đó nhìn Hứa Hồng Thái: “Cho nên, buổi tiệc long trọng ngày hôm nay chẳng thích hợp gì cả! Đồ ăn trên bàn, ta sẽ không động đến! Mong lần tới ta đến đây vẫn giữ được vẻ long trọng này!”
Hứa Mặc phủi tay, xoay người rời đi!
“Ngăn hắn lại, đừng cho hắn đi! Ngăn hắn lại!” Dường như thấy Hứa Mặc rời đi, quý bà bên cạnh Hứa An Khang vội vàng quát ầm lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Người phụ nữ trung niên này tên Thẩm Tình, là con gái của một gia tộc lớn, vô cùng thương yêu Hứa An Khang!
Đáng tiếc, chẳng có ai nghe lời bà ta, Hứa Mặc có vệ sĩ đi theo, không ai dám ngăn cản!
Thấy Hứa Mặc rời đi, khung cảnh chìm trong im ắng, mọi người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, dường như đang thảo luận cái gì đó.
Hứa Hồng Thái không ngờ buổi tiệc lại thành ra thế này, ông ta nghiêm túc quay đầu nhìn về phía Hứa Bác Hãn.
Ông ta muốn hỏi Hứa Bác Hãn vài chuyện, nhưng bây giờ vẫn còn mấy anh em và cháu chắt ở đây, không thích hợp, chỉ có thể chờ đến ngày mai rồi hỏi!
“Tập đoàn của Hứa Mặc rất lớn! Hắn đúng là con trai của Hứa Đức Minh, bối cảnh là nhà họ Tạ! Cho nên. . . Nếu hắn muốn đầu tư ở Tứ Xuyên, chắc chắn sẽ giúp danh tiếng nhà họ Hứa trở nên lớn mạnh!”
Suy nghĩ một chút, Hứa Hồng Thái mở miệng: “Nhưng với tính tình hiện giờ của hắn, ta khuyên mọi người nên thận trọng! Tất cả chờ chúng ta điều tra rõ ràng rồi tính!”
“Ông cả, bây giờ anh Hứa Mặc là một trong những doanh nhân xuất sắc nhất thế giới, tạp chí trong nước đã đánh giá không ít lần rồi!”
“Đúng đấy! Ông cả à, anh Hứa Mặc lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, một tay lập nên thiên hạ, với năng lực và tầm nhìn bậc này, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội được!”
“Các ngươi. . .” Hứa Hồng Thái nghe xong, muốn nói gì đó.
Lúc này, một ông cụ cũng đứng ra nói: “Anh cả, nếu Hứa Mặc đã trở về nhà họ Hứa, hắn sẽ giúp nhà họ Hứa tiến thêm một bước! Với tài lực của hắn, chúng ta hoàn toàn có thể cắm một chân ở Thủ Đô, trở thành gia tộc hạng hai! Việc bây giờ chúng ta cần làm là lôi kéo, khiến hắn cống hiến cho gia tộc! Mà vấn đề hắn nhắc tới. . . Ta cảm thấy chúng ta cần điều tra tử tế. . .”
Hứa Hồng Thái nghe xong, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Suy cho cùng, không phải tất cả mọi người trong gia tộc đều đồng lòng.
Trên thực tế, làm sao có thể đồng lòng đây?
Nội bộ gia tộc luôn có đủ loại tranh chấp lợi ích, càng thân thì tranh chấp càng nhiều, liên quan tới phân chia tài sản, ai nhiều hơn, ai ít hơn, đều có thể nhao nhao tranh cãi trong mười mấy hai mươi năm!
Sự trở về lúc này của Hứa Mặc đã khiến một số người nhìn thấy cơ hội, ánh mắt sáng rực!
Hứa Hồng Thái tạm thời không thể nào nói gì, ông ta đã già rồi, chỉ có thể quay về chăm sóc Hứa An Khang!
Sau khi trút hết cơn giận trong bữa tiệc, Hứa Mặc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khi xe chạy tới ven đường, Hứa Mặc dừng xe, đi xuống châm thuốc hút một hơi.
Cố Hoán Khê cũng đi xuống, đứng cùng hắn.
Cô ấy mặc một bộ vest nữ màu đen, tóc búi cao, da thịt trắng nõn, dáng người yểu điệu đẹp như tiên nữ, hương thơm tinh tế xộc vào mũi!
“Vừa nãy có điện thoại gọi tới! Ông ngoại ngươi Tạ Đại Đình từ Thủ Đô đến, muốn được gặp ngươi một lần!”
“Ta biết rồi!” Hứa Mặc hút xong một điếu thuốc, dập tàn thuốc, sau đó quay người nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hoán Khê, cảm giác làn da cô ấy thật mịn màng.
“Biến ngay!”
Dường như Cố Hoán Khê cảm thấy đau, hờn dỗi một tiếng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Hứa Mặc thấy cô ấy như vậy thì cười ngặt nghẽo.
Vợ chồng Tạ Đại Đình và Triệu Xuân Mai vội vàng chạy từ Thủ Đô tới, đương nhiên là để xử lý vấn đề của Tạ Băng Diễm.
Bây giờ Tạ Băng Diễm đang ngồi xe lăn, bị giam trong đồn cảnh sát.
Hai ông bà cụ vô cùng lo lắng.
Nhưng dường như bọn họ rất muốn gặp Hứa Mặc, bảo Tạ Chấn thông báo hắn đến đó càng sớm càng tốt.
Ban đầu Hứa Mặc không định để ý tới bọn họ, nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định đến đó.
“Cháu ngoan! Cháu ngoan, cháu ngoan của ta. . .”
Tạ Đại Đình không tìm nơi khác để gặp hắn, sắp xếp gặp mặt ở chính trại tạm giam này.
Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm cũng ở đây, hai người bị giam bên trong.
Lúc Hứa Mặc đi tới, Triệu Xuân Mai lập tức tiến lên một bước cầm tay hắn, ánh mắt rưng rưng.
Bà cụ này đã bảy mươi tuổi, mái tóc trắng xoá, bây giờ nhìn thấy Hứa Mặc, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng!