Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 59 - Chương 59: Các Ngươi Không Được Phép Đưa Tiên Cho Hứa Mặc (4)

Chương 59: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (4) Chương 59: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (4)Chương 59: Các ngươi không được phép đưa tiên cho Hứa Mặc (4)

Chú Lý nói vội: "Bà chủ, cậu chủ Mặc..." Ông ngập ngừng một lát mới mở miệng nói tiếp: "Hai tháng sau cậu Mặc sẽ phải thi vào đại học. Nếu cậu chủ không có chỗ ở sẽ ảnh hưởng nhất định đến kết quả thi, làm như thế có phải không tốt cho lắm không?"

"Hắn muốn thi đại học? Hắn có thể thi được kết quả gì chứ? Một kẻ không được tích sự gì như hắn thì có thể thi đậu sao? Ta chỉ muốn hắn phải hối hận!" Tạ Băng Diễm cả giận nói. .

Chú Lý vội nhìn về phía Hứa Đức Minh, thấy ông ta cũng đang im lặng. Biểu hiện này cho thấy ông ta cũng đồng ý với Tạ Băng Diễm.

Chú Lý suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài: "Ông chủ, bà chủ, cô chủ, có lẽ các ngươi không biết thành tích của cậu chủ Mặc. Thật ra... điểm của cậu chủ Mặc rất tốt. Chưa chắc hắn đã thua kém cậu chủ Tuấn Triết!"

"Cái gì?"

Lời này vừa được nói ra, cả ba người đều cùng kinh ngạc.

Hứa Uyển Đình vội vàng nhìn chú Lý: "Chú Lý, ngươi có biết kết quả thi của Hứa Mặc không?"

"Thưa cô chủ, cậu chủ Mặc đã học tập rất chăm chỉ kể từ khi vào cấp ba nên thành tích của hắn luôn rất tốt! Hắn là một trong những học sinh giỏi nhất của trường trung học số 27, thậm chí có thể xếp vào top hai trăm học sinh ưu tú đứng đầu thành phố Hạ Hải. Chỉ là ông bà chủ và cô chủ không để ý đến hắn mà thôi!" Chú Lý thở dài một tiếng.

Hứa Uyển Đình mở to mắt, không thể tin được.

"Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”

"Chính là từ hồi hắn còn học lớp 11!" Chú Lý tiếp tục nói.

Hứa Uyển Đình nghe xong, vội vàng chạy ra ngoài.

"Con cả, ngươi đi đâu vậy?"

"Ta đến trường Hứa Mặc học hỏi thử xem!" Hứa Uyển Đình thở gấp. Làm sao chị ta có thể ở nhà được cơ chứ? Chị ta lập tức đi ra ngoài lái xe.

Tạ Băng Diễm cùng Hứa Đức Minh cũng không nghĩ được rằng thành tích của Hứa Mặc lại tốt đến vậy, thậm chí bọn họ còn có chút ngạc nhiên: “Chú Lý, lời ngươi nói có thật hay không? Hứa Mặc lọt vào top hai trăm của thành phố Hạ Hải?"

"Tháng này hắn có thể sẽ thi tốt hơn nữa! Nếu ông bà chủ không tin thì có thể đến trường trung học số hai bảy hỏi một chút! Hai người sẽ biết thành tích học tập của cậu chủ Mặc luôn rất tốt!" chú Lý nói.

"Chúng ta mau đi hỏi một chút!" Tạ Băng Diễm vẫn không tin nên ngay lập tức cùng Hứa Đức Minh đi ra ngoài.

Tài xế không lâu sau đã tới rồi đưa bọn họ đến trường trung học số hai bảy. Hứa Uyển Đình vừa mới đến chỗ Hứa Mặc học đã tìm được cán bộ của trường.

"Hứa Mặc? Hắn không phải là trẻ mồ côi sao? Sao các ngươi lại có thể là người thân của hắn được chứ? Các ngươi nói dối là người thân của hắn để làm cái gì?" Người đứng đầu trường nhìn ba người bọn họ một cách nghi hoặc.

Tạ Băng Diễm nói: "Ngươi không cần phải quan tâm đến lí do của bọn ta là gì hết. Ngươi chỉ cần cho ta biết, thành tích học tập của Hứa Mặc thế nào rồi?"

"Hứa Mặc à! Hắn là một trong những học sinh xuất sắc nhất của trường chúng ta! Nhưng vì để không làm ảnh hưởng đến việc thi đại học của Hứa Mặc, chúng ta không thể tiết lộ chi tiết hơn được nữa!" Người đứng đầu của trường nói.

"Có cái gì mà không thể cho chúng ta biết? Chẳng qua đó chỉ là mấy cái thành tích hão mà thôi, giấu giếm làm gì?" Tạ Băng Diễm cả giận: "Hay là trong mấy cái này có thứ gì đó khuất tất không dám để người ta biết sao?"

"Có cái gì mà khuất tất? Rốt cuộc các ngươi là ai? Một mực phải hỏi thành tích của hắn làm gì?"

"Ta là mẹ hắn!" Tạ Băng Diễm giận.

Người đứng đầu trường học ngạc nhiên: "Hứa Mặc còn có bố mẹ hả? Hắn là cô nhi mà, không phải sao? Trước đây hắn hầu như chỉ lớn lên ở trại trẻ mồ côi mà thôi!"

Người đứng đầu trường đánh giá ba người họ. Trên người bọn họ đều mặc quần áo lộng lẫy, đẹp đẽ, đây đâu phải là cách ăn mặc của người bình thường nên càng thêm kinh ngạc.

"Các ngươi ăn diện sặc sỡ như vậy mà lại là người nhà Hứa Mặc á? Đừng có nói đùa với tôi! Trước kia, ngay cả một cái áo bông mà Hứa Mặc cũng không có, hằng ngày chỉ có thể khoác áo đồng phục! Ta nghe nói cơm bình thường hắn cũng không được ăn no, giáo viên của trường còn để hắn ăn cơm ở nhà mình. Như cô giáo Lâm Sở Du ấy, bà ấy thường hay mời hắn về nhà ăn bữa cơm!"

"Hắn đến nhà cô giáo để ăn cơm?" Hứa Uyển Đình giật mình.

Người đứng đầu trường học gật đầu: "Hứa Mặc có thành tích rất tốt, hắn chính là một đứa trẻ ưu túi Chẳng qua hắn không chỉ mồ côi mà trong nhà lại còn nghèo. Sau khi giáo viên trong trường nghe được câu chuyện của hắn, ai cũng vô cùng xót thương, giúp đỡ hắn bớt một hai bữa đói cơm! Các ngươi ăn mặc đẹp như thế này, còn dám bảo người nhà hắn sao? Đã là máu mủ ruột già thì tại sao lại không cho hắn ăn cơm hả? Các ngươi không phải là đồ giả mạo thì còn là cái gì được nữa?"

Sắc mặt ba người Hứa Uyển Đình, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh cực kỳ xấu, họng như bị nghẹn lại, không nói được lời nào.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment