Chương 60: Bà ta không thể nào sai được (1)
Chương 60: Bà ta không thể nào sai được (1)Chương 60: Bà ta không thể nào sai được (1)
"Ta không cần biết các người là ai! Nhưng tốt nhất là đừng quấy rây việc học của Hứa Mặc! Cậu ấy sắp thi đại học rồi, không thể để những việc khác làm phiền cậu ấy được! Hơn nữa cậu ấy đã nói với ta rằng cậu ấy không có người thân, gia đình cậu ấy đã chết hết cách đây mười tám năm rồi! Các người đừng đến trường tìm cậu ấy nữa!" Lãnh đạo nhà trường thấy họ không nói gì, liền nhíu mày nói.
Tạ Băng Diễm tức giận nói: "Nếu ngươi không nói cho ta biết, vậy thì ta sẽ nhờ cảnh sát giải quyết!"
"Vậy thì ngươi cứ đi nhờ cảnh sát đi!" Lãnh đạo nhà trường tin chắc bà ta giả mạo nên cũng chả muốn đôi co thêm.
Tạ Băng Diễm giận không thôi, lập tức ra ngoài liên lạc với cảnh sát.
Với thế lực gia đình bọn họ thì việc liên lạc với cảnh sát là việc rất dễ dàng, chẳng mấy chốc đã có vài tên cảnh sát đến xử lý việc cho họ.
"Thành tích của Hứa Mặc đúng thật là rất xuất sắc, đứng nhất nhì ở trường số 27! Chỉ có điều thể chất lại rất yếu ớt, thường xuyên bị thiếu máu ngất xỉu, làm thầy cô trong trường đều rất lo lắng!"
"Thành tích của cậu ấy có thể lọt vào top 200 thành phố Hạ Hả, nếu phát huy tốt có thể sẽ đạt được vị trí thủ khoa! Cậu ấy là học sinh chủ chốt của trường số 27 chúng ta, có khả năng đậu vào các trường đại học trọng điểm như Thanh Hoa, Bắc Đại và Phúc Đán!"
Lãnh đạo nhà trường thấy cảnh sát đến tra hỏi cũng không giấu diếm gì thêm.
Soạt!
Vừa nghe thấy vậy, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh ba người đều kinh ngạc.
"Nhưng ta thật không nghĩ các người là bố là mẹ, là người thân của cậu ấy! Nếu các người là bố mẹ cậu ấy, thì tại sao lại không biết thành tích của cậu ấy? Từ năm lớp mười và lớp mười một Hứa Mặc đã luôn đứng nhất nhì, là một trong những học sinh giỏi nhất! Nhưng ta nghe nói Hứa Mặc là một đứa trẻ mồ côi, không có bố mẹ!"
Lãnh đạo nhà trường vẫn nghi ngờ ba người họ.
"Đi thôi
Tạ Băng Diễm đã không thể nghe thêm được nữa, nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.
"Cảm ơn thầy!" Hứa Uyển Đình cũng vội theo Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh ra ngoài.
"Thành tích tốt thì đã sao? Nó dám chĩa dao vào chúng ta, đúng là thứ bất hiếu!" Tạ Băng Diễm ra ngoài rồi vẫn tức giận không nguôi: "Thành tích tốt cũng không nói lên được điều gì hết! Lần này ta nhất định phải trị nó cho đến nơi đến chốn!
Hứa Uyển Đình không nói gì, cũng không biết phải nói gì mới đúng.
"Chúng ta về nhà trước! Thông báo cho con hai, con ba, con tứ và những người khác, tuyệt đối không cho Hứa Mặc một đồng nào nữa! Ta muốn nó không thể nào sống nổi ở bên ngoài được nữa!" Tạ Băng Diễm khó có thể kiềm chế cơn giận trong lòng.
Hứa Uyển Đình nhìn về phía bố mình, Hứa Đức Minh.
Hứa Đức Minh cũng nói: "Quả thật thành tích tốt cũng không thể nói lên điều gì được hết! Tên Hứa Mặc đó đúng là thiếu dạy dỗ, chĩa dao vào bố mẹ còn làm được, còn chuyện gì mà nó không dám làm nữa? Chúng ta về trước! Tìm cách dạy dỗ nó!" Hứa Uyển Đình đã mong rằng bố mình sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn, nhưng cũng không ngờ Hứa Đức Minh lại nói như vậy, trong lòng không biết phải làm sao nữa hết.
Đôi khi, thành kiến thật sự cũng có thể giết chết một người.
Tạ Băng Diễm tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận mình sai lâm!
Bà ta không bao giờ sai được!...
"Chị hai thích ăn bánh trôi! Ta làm bánh trôi cho chị hai đấy!"
"Hy vọng chị hai có thể cho ta chạm vào chiếc xe đó, xe của chị hai thật ngầu!”
“Chị hai không thích ăn bánh trôi nên ném vào thùng rác!"
Hứa Uyển Đình và những người khác bận rộn bên ngoài.
Hứa Tuyết Tuệ trở về ký túc xá của trường, lấy điện thoại ra rồi xem lại các ghi chép bên trong.
Hứa Tuyết Tuệ nhớ lại những viên bánh nếp mà Hứa Mặc đã gửi cho chị ta mấy lần, nhưng chị ta không muốn ăn rồi đem chúng ném hết vào thùng rác.
Chị ta cũng không biết làm sao Hứa Mặc lại nhìn thấy được, hình như hắn đã nhặt lại.
Lúc đó, Hứa Tuyết Tuệ đã nghe nói Hứa Mặc đến văn phòng của chị cả làm phiền chị, cảm thấy rất ghê tởm, vì thế chị ta cũng không muốn ăn đồ mà hắn làm.
Bây giờ nhớ lại, Hứa Tuyết Tuệ lại cảm thấy đang có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
"Đường Lỗi, ta đã nghe bài mới của chị hai, chị hai ta đã sáng tác ca khúc mới tên là "Sóng biển". Ngươi nghe thử đi, bài hát hay lắm!"
"Ta cứ cảm thấy ca khúc này của chị hai chắc chắn sẽ giành được giải thưởng. Chị hai ta đúng là có tài, không chỉ biết sáng tác nhạc mà còn hát hay nữa! Ta còn nghe nói chị hai ta trước khi vào đại học đã nổi tiếng là có khiếu âm nhạc rồi!
"Đường Lỗi, Hoán Khê, nếu sau này chúng ta có thể đạt được thành tựu như chị hai ta thì tốt biết mấy! Ta cảm thấy chị hai cũng giống như chị cả, đều là những người tài giỏi nhất!"