Chương 64: Thế nên chị ta xin lỗi kiểu gì đây ? (1)
Chương 64: Thế nên chị ta xin lỗi kiểu gì đây ? (1)Chương 64: Thế nên chị ta xin lỗi kiểu gì đây ? (1)
Trên thực tế, mấy người Đường Lỗi và Cố Hoán Khê không biết nhiêu về xe đạp công cộng, cho nên trong lòng chưa có khái niệm rõ ràng.
Nhưng không sao, chỉ cần Hứa Mặc hiểu là được.
Dù sao tiền đầu tư đa phần bắt nguồn từ hắn, ba người bọn họ chẳng có bao nhiêu, chỉ cần làm theo ý kiến của Hứa Mặc là có thể nhanh chóng triển khai dự án xe đạp công cộng.
Tất nhiên, cần phải thực hiện một số đợt thí điểm và kiểm tra trước khi khởi động dự án xe đạp công cộng.
Để tránh tổn thất quá lớn, cần lựa chọn những khu vực có mật độ dân cư đông đúc để thực hiện dự án thí điểm, cũng như những khu vực tập trung nhân tài chất lượng cao cho dự án.
Hứa Mặc nhanh chóng tìm được khu vực tập trung các trường đại học và một số công ty công nghệ.
Ở lối vào trường đại học có thể đặt một số xe đạp.
Lô xe đạp đầu tiên của Hứa Mặc dự kiến sẽ không được tung ra thị trường với số lượng lớn, ước tính chỉ có khoảng năm nghìn chiếc được xuất xưởng.
Nếu hiệu quả tốt, người dùng trả một khoản tiên đặt cọc lớn, bọn họ có thể tăng số tiên đầu tư, hơn nữa tệp khách hàng sinh viên đại học cũng tương đối dễ tiếp cận.
Nhóm người Hứa Mặc và Đường Lỗi cùng nhau hành động, rất nhanh đã tìm được sáu bảy khu vực đáp ứng yêu cầu.
Việc còn lại là tìm nhà cung cấp xe đạp rồi điều chỉnh nó.
Việc này cần liên hệ trước, sau khi có đủ tiền thì có thể trực tiếp đến nhận xe.
Cuối cùng là đăng ký công ty, thông báo tuyển dụng hai lập trình viên, tạo chương trình APP, như vậy mới có thể bắt đầu.
Cơm phải ăn từng miếng, đường cũng phải đi từng bước.
Hứa Mặc và Đường Lỗi vừa giải quyết công việc vừa theo dõi thị trường Bitcoin.
Đúng như dự đoán của hắn, chỉ sau ba ngày, giá Bitcoin lại lao dốc, thị trường giống như bị thanh tẩy, vô số người kêu rên không thôi.
Ác ý đối với Bitcoin cũng lan rộng trên thị trường, một lượng lớn người bắt đầu chỉ trích Bitcoin và cảm thấy Bitcoin không có giá trị.
Dưới loại tình huống này, giá Bitcoin lại càng lao dốc.
Mà Hứa Mặc không chút do dự, trực tiếp bỏ tám mươi nghìn tệ ra mua, chờ Bitcoin tăng trở lại.
Hắn đợi ba ngày, quả nhiên giá Bitcoin bắt đầu tăng, thậm chí còn cao hơn trước.
Hứa Mặc xem tình thế, cảm thấy thời cơ đã đến, lập tức bán hết đi.
Tiền lời hắn thu về trong đợt này gần sáu mươi nghìn tệ, số tiền vốn trong tay đã lên tới một trăm bốn mươi nghìn.
Trong tháng tiếp theo, dường như Hứa Mặc chỉ lặp đi lặp lại những thao tác cũ.
Mua thấp, bán cao. Tài sản của hắn cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt, từ một trăm bốn mươi nghìn tệ lên một trăm tám mươi nghìn tệ, hai trăm ba mươi nghìn tệ, ba trăm năm mươi nghìn tệ, bốn trăm bảy mươi nghìn tệ, sáu trăm hai mươi nghìn tệ, tám trăm mười nghìn tệ, một triệu ba...
Khi thấy số tiền của mình đã vượt qua một triệu tệ, Hứa Mặc càng tự tin hơn, tiếp tục thao tác, để số tiền tiếp tục tăng lên. ...
Một bên khác, gần tới ngày thi đại học, cả tháng nay nhà họ Hứa đều không đến tìm hắn.
Chỉ có Hứa Uyển Đình tới hai lần, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đều không tới.
Dù biết thẻ của mình đã bị Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đóng băng, Hứa Mặc chỉ biết cười mỉa.
Tan học, Hứa Mặc thấy Hứa Uyển Đình ngoài cổng trường.
Chị ta lái một chiếc xe Audi tới.
Hứa Mặc không biết chị ta đến đây làm gì, hắn không thèm để ý, xoay người rời đi, nhưng lại bị Hứa Uyển Đình xuống xe ngăn cản.
Trong tay chị ta còn câm thứ gì đó.
"Tiểu Mặc?" Hứa Uyển Đình hô lên, giọng nói dịu dàng.
Hứa Mặc phớt lờ chị ta, muốn tránh khỏi.
Hứa Uyển Đình vội vàng ngăn lại, nói: "Tiểu Mặc, ngươi chờ chút, ta chỉ nói vài câu rồi đi!"
"Ta không hiểu ngươi tới đây làm gì! Không có việc gì thì đừng tới tìm ta, ta tưởng cô Lâm đã giải thích lý do cho ngươi rồi mà nhỉ!" Hứa Mặc lạnh lùng nói.
"Ta sẽ không tới thường xuyên đâu, Tiểu Mặc à, ngươi nghe ta nói mấy câu đã được không! Ta nói xong thì đi ngay, nhé?" Hứa Uyển Đình cầu khẩn.
Hứa Mặc không nói gì, nhìn chị ta, xem miệng chó của chị ta có thể phun ra thứ ngà voi gì.
"Hứa Mặc, ngươi sắp thi đại học, cần bồi bổ mới được! Bác sĩ còn nói ngươi bị thiếu máu suy dinh dưỡng! Đây là cháo do ta nấu, mang tới cho ngươi bồi bổ chút!" Hứa Uyển Đình vừa nói vừa đưa cặp lồng tới.
Hứa Mặc nhìn thoáng qua, run lên, nhất thời cảm thấy cặp lồng này có chút quen thuộc.
Hứa Uyển Đình thấy vậy, khuôn mặt hơi đỏ lên: "Ta nhớ trước kia ngươi thường xuyên nấu cháo cho ta, ta lại bận việc nên không có thời gian ăn! Đây chính là cặp lông mà ngươi hay dùng, lần này để ta nấu cho ngươi!"
Hứa Mặc bật cười: "Giỡn mặt ta đấy à? Bên trong chứa thứ gì vậy? Sẽ không độc chết ta chứ?"
Hứa Uyển Đình biến sắc, vội vàng nói: "Sao có thể? Làm sao ta lại muốn hạ độc ngươi được? Chẳng qua ta chỉ lo lắng ngươi thiếu máu suy dinh dưỡng, ảnh hưởng đến việc thi cử mà thôi!"