Chương 65: Thế nên chị ta xin lỗi kiểu gì đây ? (2)
Chương 65: Thế nên chị ta xin lỗi kiểu gì đây ? (2)Chương 65: Thế nên chị ta xin lỗi kiểu gì đây ? (2)
"Dừng! Ngươi có thôi đi không! Tởm lợm vừa vừa phai phải thôi chứ!" Hứa Mặc trào phúng cười nói: "Ta biết trong khoảng thời gian này các ngươi làm chuyện gì, tìm đến trường học của ta, đóng băng tiên sinh hoạt của ta, còn tìm cảnh sát, nghe ngóng chỗ ở của ta! Ta biết các ngươi muốn làm gì! Hứa Uyển Đình à, ta sẽ không ngồi im chờ chết đâu!”
Hứa Uyển Đình nghe xong, sắc mặt trắng bệch: "Tiểu Mặc, đều là trước kia chị gái không tốt, trước kia ta không biết ngươi nấu nhiều cháo cho ta như vậy...
"Bớt nói nhăng cuội lại! Các ngươi muốn làm gì, ta biết tỏng! Muốn hạ độc chết ta, không có cửa đâu!" Hứa Mặc tránh ra, muốn rời đi.
Hứa Uyển Đình giật mình, vội vàng đưa tay giữ chặt hắn: "Tiểu Mặc, ngươi đừng đi, nghe ta nói đãi"
"Buông tay!" Hứa Mặc nhất thời giận dữ.
Hứa Uyển Đình gấp gáp nói: "Ngươi nghe ta nói rõ ràng đã, là trước kia ta không đúng, không hiểu ý tốt của ngươi! Ta sai rồi, Tiểu Mặc, ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của ngươi thôi mài"
"Ta không cần các ngươi lo lắng! Đừng mèo khóc chuột giả từ bi, có rảnh thì lo cho cái thân mình trước đi!" Hứa Mặc giằng tay chị ta ra, lạnh lùng nói.
Hứa Uyển Đình cảm thấy hốc mắt lại đỏ lên, nói: "Tiểu Mặc, sức khỏe ngươi có thể chịu được kỳ thi đại học sao? Còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi!"
"Mắc mớ gì đến ngươi, ta đang rất khỏe mạnh có được không! Nếu không còn việc gì thì xéo mau lên!" Hứa Mặc không nhịn được nói.
"Tiểu Mặc, ta dẫn ngươi đến công ty của ta có được không? Không phải ngươi luôn muốn đi xem công ty của ta sao? Ta dẫn ngươi đi nhé!" Hứa Uyển Đình quýnh lên.
Hứa Mặc lập tức liếc nhìn chị ta, nở nụ cười: "Hứa Uyển Đình, ngươi thật độc ác! Đến tận bây giờ ngươi vẫn muốn đùa cợt ta, định gọi bảo vệ đến đập ta nữa à? Ta biết lòng ngươi tâm địa rắn rết, cứ mơ đi!"
Nói xong liền xoay người rời đi.
"Tiểu Mặc?" Hứa Uyển Đình giật mình.
Nhưng lần này Hứa Mặc không hề dừng bước, nhanh chóng rời đi, không thèm liếc nhìn chị ta lấy một cái.
Hứa Uyển Đình thấy vậy, hai mắt lập tức đỏ lên.
Chị ta khit mũi một cái, cảm thấy nước mắt cứ trào ra, vừa đau khổ vừa buồn bã.
Thấy Hứa Mặc biến mất ở ngã rẽ, chị ta bất lực cầm cặp lồng đi về, ngồi vào ghế lái.
"Chị, ta biết ngay sẽ như vậy mà, ngươi đừng thương tâm!" Hứa Tuyết Tuệ sâu xa nói, chị ta ngồi phía sau, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt.
"Ta chỉ lo hắn thiếu dinh dưỡng sẽ không trụ được, kỳ thi tốt nghiệp sắp đến rồi!" Nước mắt của Hứa Uyển Đình rơi lã chã.
"Hơn nữa, hắn vẫn còn nhớ rõ những chuyện kial"
Hứa Tuyết Tuệ thở dài: "Sao mà quên dễ thế được? Hắn bỏ nhà cũng bởi vì những chuyện này mài"
"Tuyết Tuệ, ngươi cũng đi xin lỗi hắn đi?" Hứa Uyển Đình quay đầu nhìn chị ta. Hứa Tuyết Tuệ nghe xong, nhất thời không biết nói gì.
"Ta biết ngươi đã làm chuyện gì! Ngươi không cảm thấy quá đáng, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng quá đáng! Ngay cả chiếc xe thể thao kia mà ngươi cũng không nỡ cho hắn sờ lấy một cái... Hứa Uyển Đình nhìn chằm chằm vào Hứa Tuyết Tuệ.
Hứa Tuyết Tuệ không nói lời nào, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, không biết nên xử lý tình huống này thế nào.
Trước kia chị ta cảm thấy Hứa Mặc thô bỉ, xấu hổ, xấu hổ chết đi được, thậm chí không muốn thừa nhận hắn là em trai mình, thấy đám bạn thân trêu đùa hắn, sai bảo hắn, chị ta cũng chẳng buồn hé răng lấy một lời.
Nhìn lại bốn năm qua, đây tuyệt đối không phải cái vả mặt duy nhất mà Hứa Tuyết Tuệ cho người em trai này.
Lúc Hứa Mặc ở nhà họ Hứa, hèn mọn như cát bụi, cho dù có bị vả mặt vẫn cười ha hả chào hỏi bọn họ, nói mình không sao...
Hứa Mặc nhớ kỹ những chuyện sỉ nhục này là điêu bình thường!
Khi đó, nhà họ Hứa chẳng có ai coi hắn là người!
Thế nên chị ta xin lỗi kiểu gì đây?
Bây giờ Hứa Uyển Đình đã bị mắng thảm đến vậy, chỉ sợ chị ta có đi gặp Hứa Mặc cũng chẳng nhận được lời hay ý đẹp gì.
Lấy bản thân ra so sánh với Hứa Uyển Đình, chị ta còn làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn hẳn.
Hứa Tuyết Tuệ từng bắt tay với Hứa Mạn Ny vu oan cho hắn mấy lần.
Hứa Uyển Đình thấy chị ta không nói gì, cũng không nhiều lời, tiến vào trường trung học số 27, tìm Lâm Sở Du chủ nhiệm lớp Hứa Mặc, sau đó giao cháo trong tay cho bà ấy, nhờ bà ấy đưa cho Hứa Mặc.
Hứa Mặc sắp thi đại học, Hứa Uyển Đình sợ hắn sẽ lại té xỉu.
Sau khi rời khỏi trường, Hứa Uyển Đình cũng không nhiều lời, lái xe về nhà.
"Ăn nhiều vào! Tuấn Triết à, ăn cái này trước, đây là đầu cá mẹ mua cho ngươi đấy, có thể tăng cường trí nhớ, ngươi phải ăn hết nha!"
"Còn có món này, cá ngựa hầm nhân sâm rừng, ăn cho bằng hết! Ăn vào có thể làm giảm mệt nhọc!"