Chương 84: “Lỗi của ta? Đây là lỗi của ta sao?” (1)
Chương 84: “Lỗi của ta? Đây là lỗi của ta sao?” (1)Chương 84: “Lỗi của ta? Đây là lỗi của ta sao?” (1)
"Hứa Mặc, ngươi không sao chứ?" Cố Hoán Khê nhíu mày hỏi.
"Ta không sao! Rất tốt mài! Tiếp theo, chúng ta lại phải bận rộn rồi!" Hứa Mặc cười nói.
Đường Lỗi nói: "Ngươi không sao thì tốt! Bận rộn chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của ngươi!"
"Được!"
Xe đạp công cộng sắp được tung ra thị trường. Gần đây bọn họ đã tiến hành điều chỉnh và kiểm tra. Công việc gần như đã hoàn thành. Bây giờ kết quả kì thi tuyển sinh đại học được công bố, mọi người cũng đã yên tâm, theo lẽ thì đây chính là thời điểm bắt đầu làm việc.
Hứa Mặc cũng yêu cầu bốn người đăng ký học lái xe. Họ cần phải lấy được bằng lái trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc mới có thể tiếp tục làm việc.
"Hứa Mặc, có người tới tìm ngươi!" Cố Hoán Khê bỗng nhiên ra hiệu một cái.
"Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi!
Công việc ở trường đã làm xong, cũng không nhất thiết phải ở lại. Bọn hắn đã buông thả hơn mười ngày trời, bây giờ cần phải hoàn thành xong công tác cuối cùng càng sớm càng tốt.
Trong khoảng thời gian này, giá Bitcoin tăng vọt nên số tiền Hứa Mặc nắm trong tay lớn hơn trước nhiều, có thể nói toàn bộ tài sản của hắn đã tăng lên gấp đôi, lên đến sáu triệu tệ.
Điều này có nghĩa là hắn có thể làm được nhiều chuyện hơn thế.
Hắn đã gọi điện cho đại lý xe đạp Phượng Hoàng, tiếp tục đặt mua năm ngàn chiếc xe đạp, dự định nửa tháng nữa sẽ quảng bá sau.
Về sau lại đầu tư thêm sáu ngàn chiếc xe đạp, giai đoạn đầu thế này hẳn là đã đủ rồi.......
Người tới chính là bọn người Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh, Hứa Mặc lười nói chuyên đôi co với bọn họ, đi ra khỏi trường Trung học Trung phổ thông số sáu bằng cửa sau cùng với đám Đường Lỗi.
Khi Tạ Băng Diễm cùng Hứa Đức Minh thấy bọn hắn gặp mình liên quay đầu rời đi thì sửng sốt trong giây lát, ri bỗng nhiên trở lên giận dữ.
"Hứa Mặc?”
Bọn họ hô một tiếng!
Hứa Mặc xoay người, nhàn nhạt liếc thoáng qua một cái, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, sau đó không chút do dự rời đi.
"Ngắn hắn lại cho ta!" Tạ Băng Diễm tức giận, ra lệnh cho bảo vệ.
Bảo vệ tuân lệnh, nhanh chóng lao vê phía Hứa Mặc.
"Làm phiền cô giáo Lâm rồi!" Hứa Mặc nói với Lâm Sở Du.
Lâm Sở Du không biết tột cùng là xảy ra chuyện gì, nói: "Không có việc gì! Bọn họ không dám làm loạn trong trường đâu! Chúng ta chỉ cần ngăn cản họ là được!"
Hứa Mặc gật nhẹ đầu, thấy bảo vệ trường học đã đi cản bọn họ lại liên mặc kệ, không để ý nữa mà cùng ba người Đường Lỗi rời đi. "Hứa Mặc!"
Bọn hắn vừa ra khỏi cửa sau của trường thì thấy một chiếc xe Audi màu đen đậu ở đó.
Có lẽ là do thấy Hứa Mặc, cửa xe mở ra, hai thiếu nữ xinh đẹp như tiên có búi tóc trên đầu bước xuống.
Không phải Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ thì còn là ai nữa?
Hứa Mặc muốn xoay người rời đi nhưng bị hai người kia nhanh chóng ngăn lại.
"Hứa Mặc, chờ đã, chúng ta nói mấy câu trước đi!" Mắt Hứa Uyển Đình đỏ bừng, nói.
Hứa Mặc bỗng nhiên nhìn chằm chằm bọn họ. Sau khi thấy vẻ thất thần trên hai khuôn mặt xinh đẹp, hắn lập tức mỉm cười.
"Các ngươi biết diễn trò thật đấy! Ta không biết mục đích của các ngươi là gì hết! Nhân đây, ta thật sự đã đắc tội các ngươi ở chỗ nào sao?"
Nhìn thấy hắn nói như vậy, trong lòng Hứa Uyển Đình cùng Hứa Tuyết Tuệ không khỏi đau xót.
"Hứa Mặc, chúng ta đến đây không phải nói cái này! Chúng ta chỉ muốn đến để giải thích với ngươi. Trước kia, chúng ta... Hứa Tuyết Tuệ muốn nói cái gì đó.
"Đừng! Các ngươi đừng có chạy theo ta rồi bày ra mấy cái hành động giả tạo đấy! Ta đã quen nhìn thấy bộ mặt thật của các ngươi rồi!" Hứa Mặc cười với bọn họ, nói: "Ta biết các ngươi không ưa gì ta cho lắm. Không sao hết, ta cũng rất hận các ngươi! Có đôi khi nửa đêm, ta tỉnh giấc do nằm mơ thấy các ngươi chết một cách cực kì thảm hại, tất cả các ngươi đều chết vì cái tâm địa thối nát của chính bản thân mình!"
"Hứa Mặc?" Hứa Uyển Đình giật mình.
"Ta biết mục đích của các ngươi! Các ngươi đều đến đây để tranh giành công lao! Các ngươi không thể nào tiếp nhận được sự thật! Bây giờ, có lẽ Tạ Băng Diễm cùng Hứa Đức Minh cũng không có cách nào để chấp nhận có đúng không?" Hứa Mặc cười nói: "Ta thấy bọn họ nổi giận đùng đùng ở trước cửa trường học. Cảnh đấy trông không khác gì các ngươi muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy! Ta tự nhận mình không đắc tội các ngươi chỗ nào, mà tại sao các ngươi lại ghét cay ghét đắng ta đến như vậy?"
"Hứa Mặc, chúng ta không hề ghét hận ngươi, chúng ta chỉ hi vọng có thể nói một lời xin lỗi với ngươi mà thôi! Là ta sai, chuyện trước đây là do ta không đúng!" Hứa Uyển Đình đột nhiên bật khóc.
"Ồ?" Bỗng nhiên, Hứa Mặc lại cười: "Cách nói này thật sự rất thú vị! Đây là lần đầu tiên ta ta nghe được các ngươi nói như vậy, khá mới lạ nha! Nhưng mà ngươi có mang theo bút ghi âm không vậy? Lần này các ngươi lại muốn giội loại nước bẩn nào lên người ta đây?"