Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 85 - Chương 85: “Lỗi Của Ta? Đây Là Lỗi Của Ta Sao?” (2)

Chương 85: “Lỗi của ta? Đây là lỗi của ta sao?” (2) Chương 85: “Lỗi của ta? Đây là lỗi của ta sao?” (2)Chương 85: “Lỗi của ta? Đây là lỗi của ta sao?” (2)

Hứa Tuyết Tuệ chỉ cảm thấy hai mắt nhòe đi vì nước mắt: "Hứa Mặc, chúng ta thật sự đến đây để xin lỗi ngươi. Những chuyện trước kia đều là do chúng ta sai, chúng ta không nên..."

Hứa Mặc bất ngờ ngắt lời chị ta: "Hứa Tuyết Tuệ, ngươi cho rằng chiêu này có thể dùng được ba, bốn lần hay sao? Thủ đoạn nhỏ này của ngươi ta đã thấy qua không chỉ một lần! Năm ngoái, chính là ngươi dùng mánh khóe này để lấy được bản ghi âm của ta phải không?"

Hứa Tuyết Tuệ sững sờ một lát, vẻ mặt có sự thay đổi lớn.

"Giáo viên âm nhạc này! Học viên ưu tú hàng đầu, được đi du học, phẩm chất tốt, học vấn cao, hiểu biết sâu rộng, biết lễ nghĩa này! Hứa Mặc nhìn cô, vỗ tay cười nói: "Ta chưa từng thấy ai có lòng dạ đen tối đến mức này! Ta lớn lên ở cô nhi viện, ta đã từng xô xát với người ta, màn trời chiếu đất không có nhà để về, cũng đã gặp qua vô số loại người. Nhưng mà cái loại vu oan người khác một cách trắng trợn như ngươi, ta chỉ mới gặp có một mà thôi!"

"Khi đó, ngươi chắc hẳn là cảm thấy rất thú vị, rất buồn cười! Lúc ấy, ta cũng cảm thấy hệt như ngươi vậy! Nhưng mà, Hứa Tuyết Tuệ, ngươi không sợ bị báo ứng sao? Ngươi không sợ lòng dạ ngươi sẽ hoàn toàn thối rữa hay sao?"

Trong lòng Hứa Tuyết Tuệ chấn động.

"Ngươi chắn chắn sẽ không sợi" Hứa Mặc cười nói: 'Nhưng một ngày nào đó, các ngươi đều sẽ phải gặp quả báo! Các ngươi không thể trốn thoát khỏi luân hồi.

"Hứa Mặc!"

Đang nói, từ xa đột nhiên truyên đến một tiếng hét giận dữ. Hứa Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy đám người Tạ Băng Diễm cùng Hứa Đức Minh đang chạy tới.

Hứa Mặc muốn rời đi, nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút lại quay đầu về phía Đường Lỗi nói: "Đường Lỗi, Hoán Khê, các ngươi về trước đi! Một lúc nữa ta sẽ trở về!"

Cố Hoán Khê lo lắng trong lòng: "Hứa Mặc, ngươi không sao chứ? Ngươi không cần...

"Ta không sao! Đừng lo lắng cho ta!" Hứa Mặc cười nói: "Ta dám chắc bọn họ cũng không thể làm gì tat"

Đường Lỗi nói: "Chúng ta sẽ ở lại cùng ngươi!"

"Không! Các ngươi đi trước đi! Những việc này cứ để một mình ta xử lít" Hứa Mặc nói, hắn không muốn bọn họ bị liên lụy.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, Đường Lỗi cũng không nói được gì, chỉ có thể thở dài: "Được rồi, nếu có chuyện gì thì ngươi có thể gọi điện thoại cho chúng tai"

"Được!" Hứa Mặc gật đầu.

Chờ đám người Đường Lỗi rời đi, Hứa Mặc đặt ba lô xuống đất, mở khóa rồi rút ra một con dao lớn từ bên trong.

Hứa Uyển Đình cùng Hứa Tuyết Tuệ lấy làm kinh hãi.

"Hứa Mặc, ngươi định làm gì?”

"Ta không làm gì cả!" Hứa Mặc ngẩng đầu lên rồi cười nhạt, nói: "Ta chỉ muốn để các ngươi nói cái gì có ý nghĩa với ta một chút mà thôi!" Sắc mặt Hứa Uyển Đình trắng bệch.

Ban đầu, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh vốn dĩ đã vô cùng tức giận. Bây giờ bọn họ lại vui vẻ chạy tới, tính dạy cho hắn một bài học.

Nhưng bỗng nhiên, bọn họ lập tức sững sờ ngay sau khi thấy Hứa Mặc rút ra một con dao lớn.

Sắc mặt Tạ Băng Diễm tái nhợt: "Hứa Mặc, ngươi cứ như thế mà nói chuyện cùng chúng ta sao? Ngươi cầm cái thứ gì trong tay vậy?"

"Nếu ta không làm đến mức này, chỉ sợ cuộc đối thoại giữa chúng ta sẽ không diễn ra suôn sẻ được! Ta nói cho các ngươi biết, con dao này đã được ta mài nhiều ngày rồi. Nếu có ai dám động vào ta, ta sẽ chặt người đấy!" Hứa Mặc mỉm cười nói.

Khi Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh nhìn vào, sắc mặt họ đều tái mét.

"Hứa Mặc, ngươi về nhà cùng chị trước đi!" Hứa Uyển Đình nói trong nước mắt, trong giọng của chị ta tràn đầy ý muốn cầu xin.

Hứa Mặc nhìn chị ta, lập tức cười: "Hứa Uyển Đình ơi Hứa Uyển Đình, lòng muốn hãm hại ta của ngươi đúng là mãi không hết được! Ta rất muốn lấy tim gan của ngươi ra rửa sạch rồi phơi lên xem! Không chừng mọi thứ bên trong đều đã mục nát, thối đen rồi!"

Thân thể mảnh khảnh của Hứa Uyển Đình chấn động.

"Hứa Mặc, ngươi đã ở bên ngoài vất vưởng bao nhiêu ngày rồi? Hơn hai tháng rồi đấy. Bây giờ, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, ngươi xong việc rồi đúng không?" Hứa Đức Minh nhìn Hứa Mặc chằm chằm.

"Lỗi của ta sao? Đây là lỗi của ta sao?" Hứa Mặc lập tức quay đầu, không khách khí nhìn ông ta.

"Ta không quan tâm là lỗi của ai, ngươi bỏ dao xuống, ngươi cùng chúng ta về nhà trước ngay!" Hứa Đức Minh tức giận nói.

Hứa Mặc lại cười: "Cùng các ngươi về nhà? Các ngươi có quan hệ gì với ta vậy? Nhà họ Hứa là cái gì của ta cơ? Ta nói cho các ngươi biết, ta là trẻ mồ côi, cả nhà ta đã chết hết từ bao giờ rồi! Ta đã là người không còn gì để mất, nhà họ Hứa các ngươi dám bắt nạt ta, vậy ta cũng dám nhuộm đỏ con dao này bằng máu!"

Sắc mặt những người khác thay đổi rõ rệt. Trong nháy mắt, bọn họ không dám hành động nữa.

Hứa Mặc thấy thế, trên mặt hắn lộ ra vẻ chế giếễu: "Nhìn đi! Con dao này vẫn còn dễ dùng lắm! Bây giờ, các ngươi có thể nghiêm túc nghe người ta nói chuyện rồi chứ? Ta với các ngươi nói lý lẽ được rồi nhỉ?"
Bình Luận (0)
Comment