Chương 87: Ta biết ngươi bao che cho con (2)
Chương 87: Ta biết ngươi bao che cho con (2)Chương 87: Ta biết ngươi bao che cho con (2)
Những người này nhìn giống như đang khóc rất thương tâm, nhưng Hứa Mặc rất rõ bọn họ chẳng qua là mèo khóc chuột thôi, bọn họ căn bản không biết vấn đề ở đâu.
"Anh, ngươi muốn nói với ta cái gì?" Hứa Tuấn Triết thận trọng đi tới, sợ Hứa Mặc cầm dao làm bị thương mình.
Hứa Mặc giấu dao đi: "Muốn nói với ngươi, không thiếu chuyện để nói đâu, ngươi sợ ta như vậy làm gì?Ta cũng không ăn người! Trước tiên ngươi nhặt tiên lên đi!"
Hứa Tuấn Triết sững sờ, thở dài: "Cái này sao có thể nhặt lên, dù như thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể đối xử với bố mẹ như thết"
"Muốn ngươi nhặt thì ngươi nhặt mau lên, nói nhảm như vậy làm gì!" Hứa Mặc tức giận nói.
Hứa Tuấn Triết nghe xong, quay đầu nhìn qua, thấy Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh không có phản ứng gì, lúc này mới cúi đầu nhặt tiền dưới đất lên.
Nhưng trong nháy mắt lúc cậu ta cúi đầu xuống, Hứa Mặc giơ chân lên đạp một cái.
"Hứa Mặc!" Hứa Tuyết Tuệ giật mình.
Hứa Tuấn Triết hình như không có phòng bị, chỉ nghe đùng một tiếng, cậu ta liền bị một chân đạp bay trên mặt đất, Hứa Mặc thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, liền nhào tới, tát cậu ta một cái.
"Bố!"
"Tuấn Triết..."
Sắc mặt những người khác liền thay đổi, tất cả đêu muốn nhào tới.
Lúc này Hứa Mặc lấy thanh đao ra, ầm một tiếng bổ thẳng xuống mặt đất.
"Ai dám tới ta liền bổ hắn!" Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đều không ngờ rằng Hứa Mặc dám làm như vậy, mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc.
Những người khác không tự chủ được toàn bộ đều dừng bước chân lại.
Hứa Mặc thấy bọn họ không tới gần nữa, lúc này mới quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Tuấn Triết người vừa ăn bạt tai, hoàn toàn yên ắng.
"Hứa Mặc, ngươi thả hắn ra!" Tạ Băng Diễm sợ Hứa Mặc cầm dao làm bị thương Hứa Tuấn Triết, trên mặt hiện ra có chút hoảng sợ.
Hứa Mặc nhìn bà ta một cái, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng.
Hứa Mặc không để ý đến đám người Tạ Băng Diễm, tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Tuấn Triết, mặt đầy sát ý nói: "Tiểu súc sinh, ngươi nhớ kỹ cho ta, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết rất rõ! Vô cùng rõ ràng! Ngươi đừng tưởng rằng người quấy đục nước bản thân ngươi có thể thoải mái đi qua, không có cửa đâu! Ngươi là con hoang, vĩnh viễn sẽ không thành công!"
Hứa Tuấn Triết thấy hắn cầm thanh đao đi đến, sắc mặt đại biến xém chút sợ tè ra quần : "Anh, ngươi, ngươi nói gì cơ?”
"Tiểu súc sinh ngươi giả vờ rất tốt! Trên đời này chỉ sợ không có ai giả vở tốt hơn ngươi! Nhưng con hoang vẫn là con hoang, cô nhi vẫn là cô nhi, ngươi chính là cái dạng đó, ngươi chính là một đứa con hoang!" Hứa Tuấn Triết biến sắc.
"Bọn họ có thể không biết ngươi đang làm gì nhưng ta lại rất rõ ràng! Tiểu súc sinh, chuyện này không phải cứ như vậy là xong! Ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi! Sẽ từng bút từng bút tính rõ ràng với ngươi! Ngươi nhớ kĩ cho ta! Ngươi không phải họ Hứa! Người cũng không phải người hầu nhà họ Hứa! Mặc dù bọn họ coi ngươi thành người nhà, nhưng trong lòng bọn họ rất rõ ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi!"
"Tiểu tạp chủng, mặc dù hiện tại ta không có cách nào giết chết ngươi, nhưng một ngày nào đó ta sẽ chém chết ngươi!"
Hứa Tuấn Triết nghe xong, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Câu nói này chắc chắn không phải đang nói đùa.
"Các ngươi nhớ kỹ!" Hứa Mặc quay đầu qua nhìn bọn người Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh: "Các ngươi đều nhớ kĩ câu này! Mặc đu hiện tại ta không có cách nào chém chết tiểu súc sinh này, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ chết!"
Sắc mặt Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đại biến.
"Ngươi thả hắn ra!" Hứa Đức Minh lạnh lùng nói.
"Ta biết ngươi bao che cho con, ông Hứa Đức Minh! Ngươi yên tâm, hiện tại ta không chém chết hắn! Tên tiểu tạp chủng này mặc dù không phải là con do các ngươi sinh ra, nhưng địa vị hắn trong lòng các ngươi, vẫn rất cao!" Hứa Mặc nhìn Hứa Đức Minh cười.
"Có điều tạp chủng vẫn là tạp chủng, súc sinh vẫn là súc sinh, không phải do con ruột, cũng chẳng phải do các ngươi sinh ra?"
Bỗng nhiên Hứa Mặc vung ra một quyền lên đầu Hứa Tuấn Triết.
Hứa Tuấn Triết hét thảm một tiếng, máu phun ra.
"Tuấn Triết?" Tạ Băng Diễm kinh hãi.
Hứa Mặc thấy bà ta muốn nhào tới, hắn liên vung vẩy đao trong tay.
"Ngươi thả hắn ra? Ngươi muốn làm gì hắn? Ngươi mới là... Tạ Băng Diễm xem xét giận dữ hét lên.
Bà ta muốn hét cái gì, trong nháy mắt liền nghẹn lại, không có hét lên hai chữ cuối cùng.
"Ta mới là tạp chủng? Đúng không?” Hứa Mặc lại cười.
Sắc mặt Tạ Băng Diễm bỗng biến sắc.
"Ngươi nói rất đúng, ta mới là tạp chủng hoặc là súc sinh! Bởi vì cha mẹ của ta vốn dĩ là! Bọn hắn là như thế đương nhiên ta cũng như vậy!"
Hứa Mặc buông Hứa Tuấn Triết ra, nhấc đao lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người: "Tiền, ta cũng đã trả cho các ngươi! Cái gì nên nói, ta cũng đã nói! Từ giờ, ta không thiếu nhà họ Hứa các ngươi một tệ nào! Đưa tạp chủng nảy trở về đi! Dù sao hắn cũng là mệnh căn của các ngươi!"