Chương 88: Nhật ký: Hình dáng của người thân (1)
Chương 88: Nhật ký: Hình dáng của người thân (1)Chương 88: Nhật ký: Hình dáng của người thân (1)
"Tuấn Triết!" Tạ Băng Diễm thấy Hứa Mặc buông Hứa Tuấn Triết ra, lập tức nhào tới đỡ cậu ta.
Lỗ mũi Hứa Tuấn Triết chảy máu, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ.
"Bác sĩ, bác sĩ, gọi 120 mau lên!" Tạ Băng Diễm vội vàng la lớn, sắc mặt hoảng sợ.
"Hứa Mặc, ngươi theo chúng ta về nhà đi!" Hứa Uyển Đình không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, khóc lóc nói với Hứa Mặc.
"Mèo khóc chuột, Hứa Uyển Đình ta nói bao nhiêu lần ngươi cũng không nghe, cũng nghe không hiểu! Được ta đi!" Hứa Mặc nhìn chị ta một cái, rồi rời đi, hắn lười lôi lôi kéo kéo với đám người này.
"Bác sĩ, nhanh gọi bác sĩ tới!" Tạ Băng Diễm thấy Hứa Tuấn Triết đổ máu, nên luống cuống tay chân.
Hứa Uyển Đình muốn ngăn Hứa Mặc rời đi, hơi hơi đưa tay ra nhưng không dám ngăn cản thật, chỉ có thể nhìn hắn rời đi.
Hiện tại chị ta lòng đau như cắt, không biết nên làm thế nào mới đúng.
Chỉ cảm thấy trong lòng đang bị người khác nắm rất chặt, không thể thở nổi.
"Hôm nay là ngày 1 tháng 6 năm 2008. Là ngày Quốc tế thiếu nhi. Thời tiết: Trời trong xanh!"
"Ta và Đường Lỗi nằm trên bãi cỏ của sân thể dục ở trường. Hôm nay trời trong gió nhẹ, không khí trong lành. Mà lúc này ta cũng không định đi giặt quần áo, muốn tranh thủ hưởng một chút thời gian thảnh thơi!"
"Bỗng có hai ba con từ bên ngoài chậm rãi đi qua. Người ba cõng đứa con trên vai, đùa giỡn với đứa bé rồi cười to mặc dù người đó chỉ có một chân, một tay...
"Ta và Đường Lỗi chăm chú nhìn bọn họ đến mức ngẩn ngơ. Nhìn thấy đứa trẻ cười thật hạnh phúc trên tấm lưng rộng lớn của người ba. Lúc đó bọn ta không khỏi cảm thán: Có lẽ trong cả cuộc đời của đứa trẻ, em ấy đã leo lên ngọn núi cao nhất, đó chính là người ba của em ấy. Còn người ba cho dù bị thiếu mất một tay và một chân, nhưng ông ấy vẫn dứt khoát cõng đứa trẻ trên chính đôi vai của mình..."
"Đường Lỗi đứng dậy từ bãi cỏ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, chắc hẳn cậu ấy đã nhớ đến việc nào đó? Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, là ngày hạnh phúc nhất đối với một số đứa trẻ. Đường Lỗi chưa từng gặp bố mẹ của mình và ta cũng vậy. Trước đây khi bọn ta ngủ với nhau cũng thường tưởng tượng về dáng vẻ của ba mẹ mình. Cứ nghĩ mãi, cuối cùng liên không ngủ được...
"Ta cũng có ba mẹ, chỉ là chưa từng gặp họ!"
"Đường Lỗi liên tục nói về dáng vẻ của ba mẹ mình sẽ trông như thế nào? Họ sẽ làm công việc gì? Tính cách của họ sẽ ra sao? Mà bây giờ ta liền nhớ tới cảnh tượng người ba dù thiếu một với một chân nhưng ông ấy vẫn cõng đứa con trên đôi vai của mình"
"Ta cũng có ba mẹ. Mẹ của ta chắc hẳn sẽ có đôi mắt to cùng với thân hình cao ráo. Bà ấy chắc chắn rất xinh đẹp và là người tốt nhất và dịu dàng nhất trên thế giới!"
"Ta cũng có ba mẹ. Mẹ ta chắc khoảng ba mươi tuổi. Bà ấy sẽ giống như viện trưởng Triệu ở trại mồ côi luôn nói nhỏ nhẹ. Dù ta có làm sai điều gì đi chăng nữa thì bà ấy luôn tỉ mỉ kiên nhẫn trong việc dạy bảo ta"
"Mẹ của ta chắc chắn là người mẹ tốt nhất trên thế giới! Không ai có thể tốt hơn bà ấy!"...
Trở về nhà, Hứa Tuyết Tuệ ăn tạm ít cơm rồi trở lại phòng của mình. Điện thoại của chị ta bất ngờ reo lên. Chị ta nhận được tin nhắn do chị cả là Hứa Uyển Đình gửi tới.
Chị ta không nói bất cứ điều gì, chỉ gửi một đoạn nhật ký.
Đó có lẽ là đoạn nhật ký mà Hứa Mặc đã viết khi hắn mới mười ba tuổi, học lớp bảy. Hứa Uyển Đình đã tìm thấy và gửi đến điện thoại của chị ta.
Hứa Uyển Đình không về nhà ăn cơm mà lấy cớ rằng đang đi làm ở công ty.
Sau khi Hứa Mặc gây chuyện ầm ï trước mọi người khiến mọi người đều không vui. Căn nhà cũng chìm trong sự tĩnh lặng.
Lúc ở trên bàn ăn, vẻ mặt của Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đều trở nên u ám, không nói một lời. Trong lòng chắc hẳn đang kìm nén sự giận dữ.
Hứa Tuấn Triết cũng không bị làm sao. Cậu ta chỉ bị đập một cú vào mũi, chỉ cần băng bó một chút là được về nhà.
Hứa Tuyết Tuệ cũng không có tâm trạng ăn cơm. Chị ta ăn vài miếng rồi lấy cớ rằng về phòng nghỉ ngơi.
“Ta mới là đứa con hoang đúng không?”
"Ngươi nói rất đúng. Ta chính là một đứa con hoang hoặc là súc sinh! Bởi vì ba mẹ ta chính là loại người như thết Bọn họ là loại người như thế nên đương nhiên ta cũng giống họ rồi!"
Không ai nghĩ rằng Hứa Mặc sẽ nói ra những lời như vậy. Câu nói của hắn khiến chị em cô ta đều ngạc nhiên.
Không chỉ bởi vì nhìn thấy phản ứng của Hứa Mặc, còn do lời lẽ mắng người của Tạ Băng Diễm.
Mặc dù lúc đó Tạ Băng Diễm đã kịp dừng lại trước khi nói ra câu đó nhưng Hứa Tuyết Tuệ và những người khác đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà ta.