Trình Bình thấy nàng ta điên cuồng không thể tự khống chế, biết rõ đạo lý
thời cơ đã mất sẽ không tới nữa, cũng không thèm quan tâm quy củ giang
hồ gì, phi thân lên liên tục chém xuống ba kiếm. Mạc Xán tuy hầu như đã
loạn tâm trí, nhưng dù sao cũng có công lực trợ thân, miễn cưỡng chống
đỡ được hai kiếm, cuối cùng để kiếm sau chót rạch một vết thật sâu trước ngực.
Trong lòng vốn đã đau đớn, giờ lại bị người chém thương
trước ngực, thống khổ trong ngoài đan xen khiến nàng không tự chủ được
kêu thét lên.
Mộ Dung Sí Diệm vốn đang ngủ rất trầm, nhưng trong
giấc mộng không ngừng truyền tới thanh âm ác đấu phân tranh, trong hai
mắt toàn là sắc máu tươi ướt đẫm. Hắn muốn quay người lắc đầu, nhưng làm sao cũng không thể tỉnh lại khỏi ác mộng.
Nữ tử tóc bạc nhếch miệng cười với hắn, nói với hắn. “Ngươi còn gì có thể cho ta nữa chứ?”
Không còn rồi, ta cái gì cũng không còn nữa.
Nàng thất vọng cực điểm, ánh mắt từ thương yêu biến thành lạnh nhạt, cuối
cùng cái gì cũng không còn sót lại, tiếp tục quay người đi, không còn
quay đầu.
Mái tóc bạc biến mất trong bóng tối, Mộ Dung Sí Diệm chỉ có thể nhìn thấy hai tay mình thấm đẫm máu tươi.
Huyết dịch đó càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng, cuối cùng sôi trào lên, sùng sục chảy ra khỏi lòng bàn tay, thiêu đốt hắn muốn chết không được.
Huyết dịch dần dần sôi trào rồi khô cạn, thể hiện ra, là hai mảnh xương vẫn
còn dính những tia máu đỏ sậm và chút thịt! Ấn dấu nóng bỏng không thể
xua tan trong lòng bàn tay hắn!
Hắn mãnh liệt mở mắt ra, trước
ngực nhấp nhô kịch liệt, trong mắt toàn bộ là ánh dương buổi chiều,
thông qua kẽ lá cây đổ xuống, chiếu sáng tới chói mắt. Những tiếng đấu
đá bên tai đó cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Gần như con rối quay
quay đầu, cuối cùng chậm rãi nhìn rõ xung quanh, nghe được âm thanh quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn: “Đám nam nhân phụ tình bạc bẽo các
ngươi… từng kẻ một, từng kẻ một…”
Mộ Dung Sí Diệm ngây người, đối diện hai mắt phẫn hận của Mạc Xán. Đối phương đã phát hiện hắn thanh tỉnh.
Còn có thể nói gì chứ? Có thể nói gì nữa chứ? Mộ Dung Sí Diệm cảm thấy
trong đầu thanh tĩnh trước nay chưa hề có, nhưng lại không biết nên nói
sao với nàng, làm sao sống cùng nàng. Sau đó hắn nhớ ra, bản thân đã bị
vứt bỏ rồi.
Thậm chí hắn còn biết, bản thân đã trúng độc, rất
nhiều năm về trước đã bị hạ độc, liên tục không ngừng. Người bỏ độc
chính là thân nhân từng là người thân thiết nhất trước mặt.
Người thứ hai phát hiện Mộ Dung Sí Diệm tỉnh là Hoàng Linh Vũ, y thở dài,
nói: “Sí Diệm, có câu gì đợi lát nữa hãy nói, ta chuẩn bị bắt nàng ta về doanh. Các ngươi muốn ôn chuyện cũ, tới lúc đó cũng không muộn.”
Mộ Dung Sí Diệm chuyển mắt sang một bên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt,
lại như giật mình mà quay lại, nhỏ giọng nói: “Bên trái ngoài ba trượng, bên phải ngoài bốn trượng, đều có một người đang tiếp cận.”
Phản ứng của Mộ Dung Sí Diệm nằm ngoài dự liệu của Hoàng Linh Vũ, y vốn cho
rằng gặp được Mạc Xán, Mộ Dung Sí Diệm không thương thâm khó chịu thì
cũng trở nên cuồng loạn, có lẽ còn mắc chứng điên cuồng. Nhưng có được
lại chỉ là một lời cảnh báo đơn giản như thế.
Hoàng Linh Vũ nhàn
nhạt mỉm cười với Mộ Dung Sí Diệm, nếu không phải hành động không tiện
và trường hợp có hạn, thì đã muốn cúi người vỗ vỗ đầu hắn. Nhưng cuối
cùng, y chỉ hơi dịch lên trước chỗ nằm của Mộ Dung Sí Diệm, ngăn cản ánh mắt cay độc của Mạc Xán.
“Trái phải mỗi bên một người?” Y không quay đầu nhẹ giọng hỏi.
“Ân, công lực không yếu, nhưng đương nhiên không thể che giấu được ta.” Mộ
Dung Sí Diệm nghiêm túc gật đầu, có chút tự mãn, giống như biểu hiện ra
vẻ ‘ta chính là cừ khôi hạng nhất, không ai có thể thoát khỏi pháp nhãn
của ta’.
Chẳng qua Mộ Dung Sí Diệm chính là Mộ Dung Sí Diệm, cho
dù hắn tự tin vô cùng, thì sao có thể lộ thẳng ra được? Ngay cả động tác tự mãn, cũng chỉ làm ra ở góc độ mà chắc chắn Hoàng Linh Vũ không nhìn
thấy được.
“Bọn họ hiện tại còn đang tiếp cận… người bên trái ngừng rồi, hình như chuẩn bị áp dụng hành động gì đó.” Hắn lại nói.
Hoàng Linh Vũ không thể không tán thưởng, Sí Diệm thật sự nắm chắc tình hình xung quanh như lòng bàn tay.
Chỉ là thứ khiến y kỳ quái, là y biết Mộ Dung Bạc Nhai luôn phái người luân phiên ẩn ở chỗ tối đi theo. Nhưng hiện tại xem ra, thầm theo lại có hai tốp người. Lẽ nào còn có người nào đang mưu tính gì sao!
___
Còn về phía bên kia, bị Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy cuối cùng tham gia chiến cục nhiễu loạn, khắp nơi không phải là khói mù vô độc thì chính là dược phấn kịch độc, nhưng đều là đầy màu sắc. Những người đó nào hiểu được
loại nào có độc loại nào không độc, đều trái tránh phải né, cũng may mà
dược phấn lan tràn trong không khí tuy đánh ở phạm vi lớn, nhưng hiệu
quả cũng tiêu tan rất nhanh, hơn nữa hai người cũng hy vọng cố gắng bắt
sống, nếu không chiếu theo tốc độ ném độc của họ, nào còn ai có thể sống nữa.
Đương nhiên, vì sự xung đột của hai người sử dụng dược phấn dược tính, có lúc tạo thành hiệu quả dược khó thể nói, có lúc lại trùng hợp giải độc tính của nhau.
Chẳng hạn một người trái tránh phải
né, cuối cùng chịu không nổi mệt mỏi, tốc độ dần chậm lại, lại trúng
ngay một đóng khói mù phấn hồng mà Nhạc Huy phóng ra. Người đó vừa mới
thầm kêu to không tốt xong, thì thấy nữ nhân hắc y kia thuận tay ném tới một dược đan, mới tiếp xúc mặt đất, vỏ ngoài liền nổ ra nát vụn, bên
trong bò ra những hạt bụi màu xanh lục…
Đợi khi hai cỗ khói độc
giao nhau tạo thành màu tím xám tan ra, chỉ có thể thấy gia hỏa xui xẻo
đó đã nằm dưới đất, làm trạng thái hải đường ngủ xuân, nước miếng chảy
dài, ánh mắt si mê, ngây ngốc nhìn chằm chằm một đồng bạn, khó nhịn cơ
khát nói: “Ngứa quá! Ta ngứa quá!”
Cũng có kẻ đụng phải phấn bảy màu mà cười ha hả không ngừng…
Cũng có kẻ đụng phải phấn trắng lập tức ngủ mê…
Lương Tiểu Tiểu tránh né không kịp mà gặp phải tai bay vạ gió, liên tục hắt
xì hơn mười mấy cái, vừa chảy nước mắt nước mũi vừa nói: “Ách xì ách xì… Nhạc Huy, Thu Nhược Thủy! Hai tên cẩu nam nữ các ngươi! Rốt cuộc trộn
lẫn ra cái thứ gì! Mau giải cho ta đi… Ách xì ách xì ách xì!”
Lộ
Thị Tửu nhẹ nhàng tránh khỏi, vui đến điên cuồng hò hát: “Hôm nay thật
náo nhiệt ~ ây dô ây dô ây dô!! Hôm nay thật vui vẻ ~ ân na ân na ân
na!”
Đương trường hỗn loạn…
___
Nói tới Mạc Xán,
thấy hài tử bản thân nuôi dưỡng mười mấy năm, tâm tình muốn không kích
động là không thể, cho dù đã không còn tác dụng gì, nhưng dù sao vẫn là
hài tử đã sống cùng lâu như vậy. Nhưng phản ứng của Mộ Dung Sí Diệm lại
triệt để hoàn toàn đánh tan suy nghĩ thủ hạ lưu tình của nàng ta, một
chút cảm tình còn sót lại đối với Mộ Dung Sí Diệm cũng tiêu tan như mây
khói.
Nàng ta không thể ngờ sự bồi dưỡng, cực khổ, trả giá lâu
như thế, đổi lại chính là ánh mắt né đi của Mộ Dung Sí Diệm, thái độ
không thèm bận tâm. Hài tử vong ân phụ nghĩa như vậy, cũng chẳng qua là
đồ sói lang dã tâm không dứt, nuôi nhiều chỉ thêm phiền não mà thôi.
Nghĩ tới đây, nàng ta qua loa điểm huyệt cầm máu, nội lực vận đầy toàn thân, nhờ vào công lực vượt hơn Trình Bình hai mươi năm lấy cứng chọi cứng,
dù có chịu nội thương cũng phải bức lui Trình Bình.
Đấu pháp lang đánh lang như thế khiến Hoàng Linh Vũ kinh hồn bạt vía, Trình Bình liều mạng cũng muốn bảo đảm an toàn cho y, cho nên căn bản không để ý nội
thương ngoại thương đang dần tăng lên. Nhưng Hoàng Linh Vũ nhìn thấy
thịt cũng phát đau, khi đang muốn hạ lệnh tránh đi, cuối cùng y cũng
nghe được từ sau lưng có tiếng chim hót, nhìn thấy kính quang truyền tốc tới từ phía trước, vòng bao vây của Lý Sảng đã hoàn thành.
Hoàng Linh Vũ thở dài một hơi, dẫn dụ sự chú ý của Mạc Xán__
Hiện tại y đã có năng lực tùy lúc tùy nơi dẫn lên sự chú ý của Mạc Xán, cho
dù là trong cuộc ác đấu chuyển đổi công phòng cao độ.
Trong ánh
mắt Hoàng Linh Vũ nhìn về phía Mạc Xán tràn đầy vẻ giác ngộ khiến Mạc
Xán tràn đầy bực dọc, tiếp theo thì biến thành thẹn quá hóa giận. Nàng
vẫn cho rằng, tên tàn tật trước mắt đang cười nhạo bản thân bị hài tử đó vứt bỏ! Cười nhạo nàng đấu không lại một kẻ tàn tật! Đợi đã… Mạc Xán
giật nảy, tàn tật…
Giống như phật pháp soi đường, hoặc như một đòn cảnh tỉnh__
Người tàn thật trước mắt, với gương mặt mà ai cũng cho rằng dễ ức hiếp, trải
qua đoạn thời gian gặp nhau lần đầu, dần dần cảm thấy khí tức khiến
người lãnh liệt. Miệng lưỡi răng nanh bén nhọn sắt bén như lang đó, thầm tình mỉm cười khinh thường không nhìn đó, thậm chí là phẫn nộ như liệt
diệm bắn ra trong con ngươi đen kịt đó!