“Ngươi là, ngươi lẽ nào là, Hoàng…”
Mạc Xán không thể tin nổi nói ra cái tên cấm kỵ. Đã rất lâu rồi, không ai
dám ở trước mặt nàng nhắc tới cái tên này, ai ai cũng sợ dẫn lên cơn
giận trút bậy của nàng.
Mạc Xán sao có thể không tức giận! Chính
là Hoàng Linh Vũ, đoạt đi vị trí sở ái duy nhất của Diêm Phi Hoàng. Cũng là Hoàng Linh Vũ, chạy khỏi ngục giam của nàng.
“Nên nói thế nào đây nhỉ?” Hoàng Linh Vũ nói: “Từ sau khi quen biết ngươi, tóm lại ta đã hiểu rất rõ, có thể khiến Diêm Phi Hoàng thà chết cũng không nguyện
tiếp xúc, quả nhiên chỉ có ngươi có thể làm được!”
Tất cả mọi
người xung quanh đều hít ngược một hơi, chỉ cảm thấy da gà da vịt toàn
bộ nổi lên. Vây quanh Hoàng Linh Vũ và Mạc Xán, là một cỗ hàn lưu lạnh
tới mức không thể diễn tả.
Bi thương, ghen tỵ, khinh thị… đủ loại tình tự không tên trào dâng cuồn cuộn đau nhói trong lòng Mạc Xán, nàng quát to một tiếng, trường tiên vung ra một đám bụi mù, giấu ở chính
giữa là phản quang lấp léo của chủy thủ. Chấp nhất và oán niệm mấy chục
năm bức nàng tới mức gần phát cuồng, hoàn toàn không thèm nhìn tới
trường kiếm do Trình Bình trở người đâm tới, toàn thân lao về phía Hoàng Linh Vũ…
Ba trượng… hai trượng… mười thước…
Cầm Sắt chăm
chú quan sát cự ly. Ngôn từ xung đột trong trận ác đấu kịch liệt của đám người Hoàng Linh Vũ tạo điều kiện tốt cho hắn tiếp cận. Mười thước đã
đủ, một khi có bất cứ nguy hiểm nào, thì có thể trực tiếp xông tới.
Không ngờ vào lúc này lại nghe thấy mục tiêu nhiệm vụ được bảo vệ lại
nói ra câu như thế.
Mà bên phía Lương Tiểu Tiểu, tuy đã có được
vạn linh đan Nhạc Huy cho trước khi xảy ra chuyện và giải độc hoàn của
Thu Nhược Thủy cho, nhưng rốt cuộc địch không lại uy lực của khói độc
dược phấn hỗn tạp với nhau của đôi ‘cẩu nam nữ’ này, hắc xì liên tục.
Chỉ có Lộ Thị Tửu là nhàn nhã có thừa, thỉnh thoảng nhìn về chiến cục
phía Trình Bình. Chỉ là tuy hắn ngứa ngáy khó chịu, chỉ mong mau chóng
giải quyết đám lâu la này để sóng vai tác chiến với Trình Bình, nhưng
bên tai lại luôn vang lên lời dặn dò của Trình Bình đối với hắn: “Mấy
tiểu bối này nếu xảy ra sai lầm không thể vãn hồi gì, hừ hừ, cả đời này
ngươi đừng mơ thêm nữa.”
Mắt thấy số lượng đám lâu la bên mình
càng ngày càng ít, tính toán ba chim non này dù có thế nào cũng không
thể bị gì, định xong chủ ý lại giải quyết thêm một người rồi mới quay
đầu định đi giúp Trình Bình, chợt thấy một màn Mạc Xán phát cuồng bỏ
Trình Bình tấn công Hoàng Linh Vũ.
Lộ Thị Tửu đại kinh, Trình
Bình tuy không có nguy hiểm, nhưng một kích sắc bén có đi không về của
Mạc Xán đó, cho dù Trình Bình có thể ở sau xuất ra sát chiêu, cũng không thể vãn hồi tính mạng của Hoàng Linh Vũ.
Chỉ là nói thì chậm mà
đến thì nhanh, hai bên trái phải sau lưng Hoàng Linh Vũ, đột nhiên nhảy
ra hai người, song song cản trước mặt Mạc Xán, một trong đó đánh bay
kích tất sát của Mạc Xán, một người còn lại thì trở người đánh Hoàng
Linh Vũ!
____
Cầm Sắt đã sớm chú ý trừ mình ra, còn có
người đang tiềm phục ở phụ cận nhìn lén. Vốn cho rằng thầm theo chính là hộ vệ, ai biết đối phương vừa xuất hiện thì trực tiếp xuất chưởng tấn
công sau đầu Hoàng Linh Vũ, hại hắn luống cuống tay chân cản lại tấn
công của Mạc Xán, lại còn phải trở người cản lại kẻ kia.
Mắt nhìn tới, chỉ thấy người đối diện đã là một lão giả hơn năm mươi tuổi, mặt
đầy nếp nhăn như vỏ cây tùng, còn lia miệng cười lạnh, lộ ra một hàm
răng vàng. Vũ khí sử dụng trong tay chỉ là một tẩu thuốc lớn làm bằng
đồng hoàng và vàng.
Xung quanh Hoàng Linh Vũ lập tức trở thành
bốn người đại chiến. Trong đao quang kiếm ảnh, Mộ Dung Sí Diệm gấp đổ
đầy mồ hôi, nhưng bất luận hắn nỗ lực thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân
khó chịu, luôn không thể động đậy.
Thời gian cấp bách cũng không
cho phép Cầm Sắt tiếp tục do dự, kêu lên: “Chỗ này nguy hiểm, đi theo
ta!” Hoàng Linh Vũ nhìn sang Mộ Dung Sí Diệm, lúc này Mạc Xán cuối cùng
cũng nhớ ra mục đích của mình không phải là Hoàng Linh Vũ, cười giận dữ: “Hoàng Linh Vũ! Ngươi luôn đối đầu với ta, ngươi muốn tâm của Diêm Phi
Hoàng còn chưa đủ, còn muốn giành Sí Diệm với ta sao!”
Cầm Sắt
nghe vậy, cuối cùng đại kinh thất sắc, người trước mắt này thế nhưng
chính là ôn thần trong lời đồn, hơn nữa theo lời Mạc Xán, rõ ràng quan
hệ với Diêm Phi Hoàng không phải bình thường. Khó trách, khó trách Diêm
Phi Hoàng xem trọng y như thế.
Hoàng Linh Vũ cười cười, nói với
Cầm Sắt: “Tuy không biết ngươi từ đâu mà tới, nhưng vẫn là miễn đi,
ngươi đánh chết ta hoặc đem ta đi thì còn được.”
Mắt thấy lão giả dùng tẩu thuốc lại muốn dùng tẩu gõ Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Sí Diệm khẩn cấp nói: “Ngươi không thấy chỗ này rất nguy hiểm sao! Tại sao không
đi!”
“Tại sao, còn không phải là vì ngươi sao!” Tay Mạc Xán vẫn
không ngừng, căm hận nói: “Mang gương mặt yếu nhược dễ khi đó, còn biết
giả đò thâm tình như biển, khó trách luôn có thể vung đao đoạt ái.”
Cầm Sắt thầm nghĩ, bất luận Lục Nẫm Giác này có phải là Hoàng Linh Vũ đại
ma đầu không, Diêm Phi Hoàng vẫn thật hiểu y, khó trách yêu cầu một khi
gặp chuyện nguy hiểm, không cần hỏi y có nguyện ý ly khai hay không,
trực tiếp đánh ngất mang đi. Nghĩ như vậy, hắn trở tay đánh một chưởng
ra sau đầu Hoàng Linh Vũ, tay khác thì đánh đao cương ra, xuất về hướng
chủy thủ đâm tới của Mạc Xán. Nhưng khi xuất chiêu rồi hắn mới phát
hiện, lão giả đối phương đó cũng là một tẩu thuốc chỉ về đại huyệt sau
đầu Hoàng Linh Vũ, thầm nghĩ: Người này quả nhiên thật sự tới ám sát! Cố gắng chống đỡ Mạc Xán, chưa đợi chiêu thức dùng xong, đã xoay tay đánh
tới người đối diện.
Bất luận đương trường hỗn loạn thế nào, Hoàng Linh Vũ chung quy vẫn không di động vị trí. Những tình hình này đến
phức tạp, thật ra cũng chỉ là chuyện trong thời gian một nén hương. Kính quang liên lạc đối diện lấp lóe hai cái, y đột nhiên thở dài, nói: “Các ngươi đều dừng tay đi, bất luận là do bên nào phái tới, hôm nay mọi
người ai cũng chạy không thoát.”
Lời nói còn chưa dứt, bốn phương tám hướng đã truyền tới tiếng lạt xạt. Đám người Mạc Xán lúc này mới
chú ý, không biết từ lúc nào, xung quanh đã bị bao vây.
Ngoài năm mươi trượng, trên gò đất, trong lùm cây, lác đác lộ ra hàn quang của nỏ tiễn, chỉ thẳng chính giữa. Khoảng cách này, lẽ nào là trong tầm bắn
sao?
Hoàng Linh Vũ thất vọng phát hiện không có một người dừng
tay, vì vậy nói: “Xem ra các ngươi không tin…” Vừa nói vừa làm một thế
tay. Gần như đồng thời, tựa hồ có một trận cuồng phong cuốn qua trong
ngoài rừng, trên dưới gò đất, vô số cung tiễn bắn tới như châu chấu, chỉ nghe sau tiếng vút vút, kình tiễn dài đủ hai cánh tay toàn bộ cắm
nghiêng vào đất, vây quanh đám người Hoàng Linh Vũ, mũi nào cũng đâm sâu hơn ba thốn.
“Không thẹn là cung kỵ binh đội do Bạc Nhai chuẩn bị a!” Hoàng Linh Vũ than thở, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Thì ra trước khi chuyện xảy ra y đã thương lượng cùng Mộ Dung Bạc Nhai,
quân đội Nam Hàng thắng ở vũ khí, nếu tác chiến, cũng phải nghĩ cách về
mặt vũ khí. Nếu cũng dùng đại pháo đối chọi với Diêm Phi Hoàng, rất có
khả năng dẫn tới so tài pháo dược__ bom nổ các loại vốn là sở trường của Diêm Phi Hoàng, đấu đến cuối cùng cũng là y thua. Vì thế quyết định
tiến hành toàn diện cải tạo trên vũ khí lạnh.
Đầu tiên chính là cung tiễn.
Hiện tại, khinh bộ binh của Nam Vương quân vẫn còn sử dụng cung gỗ cứng, mà
mấy nhánh cung kỵ binh này thì đã đổi thành cung hỗn hợp uy lực cực đại, dùng da trâu quấn chặt bên ngoài cung gỗ cứng, sử dụng dây cung bằng
thép cứng, tăng mạnh uy lực và tầm bắn của cung tiễn.
Mấy người
này chậm rãi dừng tay, bọn họ đã xác định rồi, cung tiễn vây xung quanh
bất cứ lúc nào cũng có thể bắn xuyên người mình.
Cầm Sắt thậm chí nghĩ, khó trách người này luôn bình tâm tĩnh khí, từ lúc nào đã an bài
những nhân mã này, bản thân hắn chẳng biết gì cả. Nhưng Tần Tì Bà đang ở vòng ngoài thấy hình tình thế này, trong lòng sớm đã kêu to không tốt,
không biết nên làm sao cứu huynh đệ nhà mình ra.
Trong bụng hắn
đang xoay chuyển liên tục, trên vai đột nhiên nặng xuống, khi quay đầu
nhìn lại, phát hiện thế nhưng là Lý Sảng đứng ở sau lưng mình. Có câu
‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau’, Tần Tì Bà tập trung tinh lực quá độ, lại cho rằng mình đã tự ẩn nấp rất kín kẽ, hơn nữa công phu tiêu trừ
khí tức đã xuất thần nhập hóa, lại quên mất trên đời này còn có đủ loại
nhân vật không quy cách và những chuyện đột phá tồn tại.
Những
công phu khác của Lý Sảng không tốt, nhưng năng lực dùng mắt quan sát
chỗ nào thích hợp ẩn thân nhìn lén, chỗ nào thích hợp ẩn thân ám sát thì lại phi thường mạnh, vì có thể giữ mạng trong loạn quân, khinh công
cũng đã bồi dưỡng rất lâu.
Hắn không phát giác có người theo dõi, chẳng qua là khi theo thói quen chạy đi kiểm tra xem có gì sơ sót không thì phát hiện ra Tần Tì Bà mà thôi. Còn về cung kỵ binh đội lúc nào nên hạ lệnh bắn tiễn, lúc nào nên thu chặt vòng vây, quân sĩ dưới trướng
Nam Vương quân cũng không phải bị thịt, tự nhiên biết nên làm sao tiện
lợi hành sự.
Lý Sảng cười hi hi nói: “Tì Bà a Tì Bà, quân sư hôm
nay không ngờ đột phát suy nghĩ kỳ quặc muốn hỏi tên ngươi, ta đã cảm
thấy rất kỳ quái rồi, thì ra ngươi quả nhiên có vấn đề a!” Nói xong, một tay khác cầm châm thép do Nhạc Huy đặc chế ra, đâm thẳng vào dưới sườn
Tần Tì Bà.
Tần Tì Bà chỉ cảm thấy thân thể tê dại, còn chưa kịp
kêu không tốt, thì đã ngã xuống, ý niệm cuối cùng trong đầu chính là__
không ngờ lại xem nhẹ sự tồn tại của Lý Sảng, quả là sai lầm đơn giản.