Tinh Võ Môn

Chương 128

Lúc Vương Chí Đạo bước lên Võ thánh tháp tầng thứ tư, vừa vặn chứng kiến thân thể cường tráng của Trát Mộc Khắc kia đã giống như lưu tinh từ phía trên rơi xuống dưới.

Cho dù đã biết phía dưới có trải một lớp cát tơi xốp rất dày, nhưng là Vương Chí Đạo vẫn là cảm thấy kinh hãi hộ cho Trát Mộc Khắc. Trát Mộc Khắc cân nặng ít nhất đến gần chín mươi kilogram, từ độ cao hơn hai mươi thước mà té xuống, cho dù là té lên trên đống cát mềm, chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi. Xem ra Tôn Lộc Đường nhãn lực thật đúng là chuẩn xác không phải bình thường, hắn nói Trát Mộc Khắc không có khả năng xông qua tầng thứ năm, quả nhiên Trát Mộc Khắc là ở tầng thứ năm mà ngã nhào xuống dưới.

Như vậy thì chính mình sẽ thế nào đây? Tôn Lộc Đường đoán trước chính mình chỉ có thể xông qua tầng thứ ba, đây là sự thật hay sao? Vương Chí Đạo nhất định không tin, hắn nhất định phải xông lên được tầng thứ sáu, để cho Tôn Lộc Đường nhìn hắn bằng con mắt khác.

Trấn thủ ở tầng thứ tư là một người trung niên, tuổi chừng trên dưới ba mươi, vóc dáng cao thấp cùng cân nặng so với Vương Chí Đạo cũng không sai biệt lắm, mặc quần áo rất mộc mạc, chỉ có điều là tướng mạo đường đường, một đôi ánh mắt rất có sức uy hiếp. Hiển nhiên là hắn từ phản ứng của khán giả đang ngồi xem bên ngoài tháp đã đoán được Vương Chí Đạo thành công xông qua tầng thứ ba, liền đi ra ngoài đứng chờ sẵn.

Nhìn thấy bộ dáng Vương Chí Đạo, người trấn thủ này vẻ mặt có chút bất ngờ, cười nói: "Thật thú vị, ta đến Võ thánh tháp trấn ải, đối thủ thứ nhất vậy mà lại là một tiểu tử còn chưa thành niên! Tiểu tử, mạo muội hỏi một câu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?"

"Hẳn là xem như mười bảy đi hả!" Vương Chí Đạo trong miệng tùy ý hồi đáp, trong lòng lại có chút tiếc nuối rằng chính mình không biết khối thân thể này sinh ra vào ngày nào, nếu không chính mình nhất định vào đúng ngày sinh nhật sẽ đi đến Thượng Hải Đại Thế Giới tổ chức một buổi lễ sinh nhật, tin tưởng rằng người đến đó chúc phúc cho mình cùng địch nhân đến đó gây sự nhất định sẽ là đông đúc như nhau.

"Rất khó được đó!" Người trấn thủ này thở dài nói: "Mới mười bảy tuổi đã có thể xông qua quan ải thứ ba, ngươi có thể xem người đến phá quan trẻ tuổi nhất trong lịch sử Võ thánh đảo. Nếu như ngươi có thể xông qua một cửa của La Quang Ngọc ta đây, nhất định sẽ trở thành truyền kỳ trẻ tuổi nhất ở Võ thánh đảo, trong lịch sử võ thuật sẽ lưu danh thiên cổ!"

"Ngươi gọi La Quang Ngọc sao?" Vương Chí Đạo cảm thấy tên này cũng có chút quen tai.

"Không sai, gia sư Phạm Húc Đông, chính là Thất tinh Đường Lang phái truyền nhân, là trấn thủ trên tầng thứ tư của Võ thánh tháp. Vận khí của ngươi không tệ, gia sư đã thoái ẩn rồi. Năm nay là ta thay thế gia sư đến trấn thủ quan ải!" La Quang Ngọc hồi đáp.

La Quang Ngọc, Vương Chí Đạo nghĩ tới, sở dĩ biết người này, cũng không phải là bởi vì bản thân hắn có nghiên cứu qua lịch sử Thất tinh Đường Lang Quyền (1) gì đó, mà là bởi vì lịch sử của Tinh Võ Môn. Lịch sử ghi lại, tại Dân quốc năm thứ tám, La Quang Ngọc chịu mời vào Thượng Hải Tinh Võ Môn nhận chức Tổng giáo đầu.

Bởi vậy có thể thấy được, người này chính là người có chân tài thực học, nếu không thì lấy đám người chủ trì Tinh Võ Môn đều là võ thuật danh gia như Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông, Trần Tử Chính sao lại cam tâm để cho hắn đến Tinh Võ Môn làm Tổng giáo đầu.

Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo không khỏi có chút kinh hãi. Chẳng lẽ lời Tôn Lộc Đường đoán trước lại trở thành sự thật, chính bản thân mình sẽ không thể xông qua được một cửa quan này?

Không được, không thể nghĩ như vậy, nếu vẫn cố chấp một ý niệm này trong đầu, sẽ ảnh hưởng đến tâm tính, thực lực không thể phát huy bình thường, vậy sẽ làm cho lời tiên đoán của Tôn Lộc Đường thực sự trở thành sự thật. Nghĩ vậy rồi, Vương Chí Đạo vội vàng đem ý niệm trong đầu này bài trừ ra ngoài đầu óc.

Chỉ nghe La Quang Ngọc lại hỏi hắn: "Tầng thứ ba trấn thủ là Cao Thái, công phu của hắn ta cũng đã lĩnh giáo qua, công phu trên chân của hắn đáng gọi là nhất tuyệt, vừa nhanh lại vừa linh hoạt. Ta rất hiếu kỳ, ngươi là như thế nào đánh bại được hắn? Chẳng lẽ ngươi có thể so với hắn còn nhanh hơn linh hoạt hơn?"

Vương Chí Đạo hồi đáp: "Nếu chỉ đơn thuần luận về tốc độ cùng tính linh hoạt của thối pháp thì đúng là ta so ra còn kém hắn. Chỉ có điều là Cao Thái này quá mức là phiến diện, chỉ một mực truy cầu tính linh hoạt cùng tốc độ của thối pháp, cho nên năng lực phối hợp chỉnh thể không mạnh, lực lượng đả kích chỉ mang tính cục bộ, không thể làm đến được mức lưng eo hợp nhất, càng không thể làm được toàn thân chỉnh thể phát lực. Càng quan trọng hơn chính là Cao Thái này hình như chưa có từng luyện tập qua đá bao cát hay là mộc thung, làm cho lực đả kích trong đòn đá của hắn một điểm lực thẩm thấu cũng không có. Uy lực của loại đòn đá này, nhiều nhất chỉ có thể đá ngã người bình thường, còn nếu nghĩ muốn đá ngã được một người luyện võ đã có sức chịu đòn nhất định, thì rất là khó khăn. Còn đối với ta mà nói, cái loại lực đá kích này trên cơ bản là không có phân biệt gì so với gãi ngứa cho ta. Ta phỏng chừng rằng những người đến phá quan mà bị hắn đánh bại lúc trước kia, mười thì có đến bảy tám là bị thối pháp vừa nhanh vừa linh hoạt của hắn hù dọa cho sợ hãi, chủ động nhận thua chăng? Nếu như bọn họ không chút lo sợ mà liều mạng đánh đỡ, sẽ phát hiện ra rằng trên thực tế Cao Thái kia không chịu nổi một kích!"

"Nói rất hay, thực sự là kinh điển!" La Quang Ngọc than thở nói: "Có thể nói trúng tim đen, chi ra được khuyết điểm trong thối pháp của Cao Thái, xem ra trình độ võ thuật của ngươi cao minh không phải như người bình thường. Nếu như không phải tuổi ngươi còn quá nhỏ, chỉ sợ mùa Võ thánh đại hội này ngươi đúng là có năng lực xông lên đến Võ thánh tháp tầng thứ sáu!"

"Ngươi cho rằng ta không thể xông lên được tầng thứ sáu hay sao?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Chính là qua được một tầng này cũng không có khả năng, bởi vì ta không có cùng cấp độ với Cao Thái kia. Công phu của Cao Thái đặc điểm là nhanh. Nhưng của ta lại là bất đồng." La Quang Ngọc mỉm cười nói.

"Hả, vậy công phu của ngươi đặc điểm là cái gì?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Chính là nhanh hơn, hơn nữa còn chuẩn, nặng, độc!"

La Quang Ngọc vừa nói xong lập tức bày ra một tư thế chiến đấu, lấy đầu làm chủ, vai, khuỷu tay, cổ tay, mông, đầu gối, mắt cá chân đều chuyển, làm cho thân thể khom lại, góc cạnh chìa ra như Thất tinh bắc đẩu, đây chính là quyền thế nghênh chiến kinh điển của Thất tinh Đường Lang Quyền, khi sử dụng ra động tác trơn tru, kình lực cương mãnh. Thất tinh Đường Lang Quyền trong hệ thống Đường Lang Quyền lại được xưng là "Ngạnh Đường Lang" hay "La Hán Đường lang", là một môn quyền thuật tu luyện từ ngoài vào trong, nội ngoại kiêm tu, tính chất thực chiến rất mạnh.

Ở trong võ thuật truyền thống của Trung Quốc, Đường Lang Quyền xem như một trong những môn quyền thuật thấy được hiệu quả nhanh nhất. Luyện tập Đường Lang Quyền thông thường chỉ cần hai ba tháng đã có thể sử dụng kháng địch, nếu so với "Thái Cực mười năm không ra khỏi cửa, Hình Ý ba năm đánh chết người", thì Đường Lang Quyền lại muốn càng coi trọng ứng dụng thực chiến, cho nên rất được người luyện võ yêu thích. Chỗ bất đồng so với những môn âm nhu như Mai hoa Đường Lang Quyền hay Lục hợp Đường Lang Quyền chính là trong hệ thống công pháp của Thất tinh Đường Lang Quyền không hề ít luyện tập ngạnh công. Thất tinh Đường Lang quyền sư công lực cao thâm chẳng những ra tay cực nhanh, mà còn tay như cương câu, quyền như lôi chùy, lực sát thương cực kỳ kinh người, tuyệt đối không chịu kém "Cương trung chi vương" Bát Cực Quyền.

Một La Quang Ngọc này, rất rõ ràng chính là cao thủ đứng đầu trong "Ngạnh phái Đường Lang", khi hắn bày ra thế quyền này nhắm ngay vào Vương Chí Đạo, Vương Chí Đạo liền cảm giác như chính mình đang đối mặt với một con bọ ngựa khổng lồ cân nặng bảy mươi kilogram, lớn nhỏ so với chính mình cũng không sai biệt lắm.

Ở trong thế giới động vật, nếu như không tính về hình thể cùng cân nặng, thì những con côn trùng chính là loại động vật cường đại nhất không thể nghi ngờ. Mà bọ ngựa lại là chuyên gia đánh nhau hoặc là đại sư trong thế giới côn trùng. Con bọ ngựa trong chiến đâu, một đôi lưỡi hái có thể sử xuất rất hoàn mỹ những kỹ thuật chiến đấu như rạch, móc, bổ, quét, kẹp; coi như là gặp phải kẻ địch có hình thể lớn hơn gấp đôi so với thân mình, cũng có thể thong dong đánh bại. Các nhà côn trùng học ở hậu thế đã cho rằng, nếu hình thể con bọ ngựa có thể lớn lên, cân nặng chỉ cần đạt một trăm kilogram, như vậy nó sẽ trở thành sinh vật hung ác nhất trên mặt đất, có thể dễ dàng săn hạ được cả voi châu Phi trọng lượng hơn ngàn cân, ngay cả mãnh thú ăn thịt như hổ báo sư tử cũng không phải là đối thủ của nó.

La Quang Ngọc lúc này không thể nghi ngờ gì chính là một con bọ ngựa khổng lồ, mặc dù cân nặng cũng không có tới một trăm kilogram, nhưng dù sao ít nhất so với Vương Chí Đạo vẫn nặng hơn một chút. Nhìn hình thể của hắn, hẳn là thuộc về dạng thiên về phần linh hoạt. Nhưng là nhìn đến một đôi tay hắn đang bày ra Đường lang hình thủ lại da dày chai sạn, hiển nhiên là ngạnh công tu luyện rất sâu, rõ ràng là một quyền sư kiêm tu cả linh hoạt cùng lực lượng.

Vương Chí Đạo lập tức đoạt tiên phát động công kích, đối chiến với một cao thủ, nguyên tắc chiến đấu của Vương Chí Đạo chính là:

Nếu như không thể dùng công tâm chiến, liền tiên phát chế nhân!

Một La Quang Ngọc này bản thân mình còn chưa hiểu rõ hắn, công tâm thuật không thể nào sử dụng, cho nên Vương Chí Đạo mới lựa chọn tiên phát chế nhân.

Cước bộ trượt về trước, tay trước dứ một quyền, tay sau tiếp một quyền đánh thẳng trực tiếp công kích trung tuyến, chính là kỹ thuật cơ bản trong đấm bốc Tây dương. Chỗ bất đồng chính là Vương Chí Đạo đem những nguyên tắc chiến đấu trong quyền thuật Trung Quốc gồm toàn thân như một, ra quyền như đạn, ứng dụng vào trong lối đánh của đấm bốc Tây dương, chẳng những hiệu suất đắc thủ càng cao, uy lực công kích lại càng cường mãnh. Cho nên, kỹ thuật đấm bốc của hắn, đúng ra phải nói là đấm bốc Tây Trung kết hợp.

La Quang Ngọc đối mặt với nắm tay Vương Chí Đạo đang công tới, không chút hoang mang hướng bên trái lui một bước, đồng thời cẳng tay phải hướng tay trước của Vương Chí Đạo gạt đi.

"Chát" một tiếng, cánh tay Vương Chí Đạo cảm giác như là bị gậy sắt đánh lên một cái, không thể khống chế liền bị gạt phăng ra, trung môn đại lộ. Tiếp theo, La Quang Ngọc tay trái đảo lên biến quyền, uốn vòng theo cánh tay Vương Chí Đạo, nhằm đánh thẳng lên mạng mỡ Vương Chí Đạo.

Lấy quyền phong sắc bén của La Quang Ngọc mà xem, thì hẳn là nếu chỗ mạng mỡ bị đánh trúng, Vương Chí Đạo phỏng chừng sẽ mất đi năng lực chiến đấu, không thể không chịu thua.

Vương Chí Đạo há có thể để cho việc này phát sinh, cẳng tay trước khoa lên một nửa vòng tròn, đè chặn lên nắm tay La Quang Ngọc, phá vỡ một quyền này. Sau đó tay sau của Vương Chí Đạo một quyền nện thẳng lên trên mặt La Quang Ngọc.

Thật không ngờ, tay La Quang Ngọc nhanh đến mức khó tin, quyền trái đang bị Vương Chí Đạo đè chặn lại vừa co về vừa chuyển một cái, lập tức đã chuyển lên trên tay quyền sau của Vương Chí Đạo, sau đó ấn một cái xuống phía dưới, đem nắm tay của Vương Chí Đạo đè ép xuống, đồng thời tay phải bắn ra, hai ngón tay trỏ và ngón giữa nhô lên, lấy Đường Lang thủ hình nhằm đâm thẳng vào cổ họng Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo tay kia mới vừa đưa ra đón đỡ Đường lang thủ của La Quang Ngọc, không ngờ Đường Lang thủ hình của La Quang Ngọc lại biến thế, chuyển thành quấn kéo lấy tay này của Vương Chí Đạo, lại áp chế xuống dưới, đồng thời tay kia La Quang Ngọc lại biến thành quyền nện tới.

Câu lâu thải thủ! Vương Chí Đạo lập tức đã rõ ràng được đấu pháp của La Quang Ngọc. Đây chính là Câu lâu thải thủ nổi danh nhất của Đường Lang Quyền, rất tương tự với đả pháp Câu lậu thủ rất nổi danh trong thủ pháp triệt tay công kích của Tiệt Quyền Đạo do Lý Tiểu Long sáng chế ở đời sau. Nghe nói Câu lậu thủ của Lý Tiểu Long chính là sau khi nghiên cứu qua Đường Lang Quyền Câu lâu thải thủ, phối hợp với kỹ thuật cận thân công kích của Vinh Xuân Quyền mới sáng tạo ra, trong chiến đấu cận thân rất có sức uy hiếp (2).

Vương Chí Đạo lập tức tay trước quay một vòng, đem nắm tay La Quang Ngọc đè ép xuống dưới, sau đó tay sau lại chuyển lên ngăn chặn cánh tay kia của La Quang Ngọc, tiền thủ lật lại thành Phản bối quyền dùng lưng bàn tay nhằm bắn ngược lên mặt La Quang Ngọc.

"Câu lậu thủ" của Lý Tiểu Long đánh với "Câu lâu thải thủ" của La Quang Ngọc.

La Quang Ngọc trong lòng cả kinh, phản ứng cực nhanh rút tay gạt một cái, chặn lại được Phản bối quyền của Vương Chí Đạo, sau đó một chưởng bổ về phía cần cổ Vương Chí Đạo. Nhưng là một chưởng này lại bị Vương Chí Đạo phong bế lại, đồng thời tay kia Vương Chí Đạo lại hóa thành quyền, xuyên qua dưới La cánh tay Quang Ngọc, nhằm đánh thẳng vào tâm oa La Quang Ngọc.

La Quang Ngọc lại chuyển tay, lại hoàn kích, Vương Chí Đạo lại phong bế lại đồng thời phản kích. Hai người không hề dùng chân, chỉ dùng hai cánh tay đan vào nhau mà công kích, càng đánh càng nhanh.

Đám khán giả đang ngồi trên khán đài xem thấy, Vương Chí Đạo cùng La Quang Ngọc bốn cánh tay giống như Phong hỏa luân không ngừng xoay chuyển qua lại đan xen vào nhau, đến lúc sau dần dần nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn được một vùng phiến ảnh mơ hồ bóng dáng cánh tay, không phân biệt được rõ rốt cuộc là ai đang đánh ai nữa.

Thành Thân Vương nhìn đến nỗi con ngươi mắt muốn lồi ra, không nhịn được nói với Tôn Lộc Đường: "Tiểu tử Vương Chí Đạo này sở học võ công thật đúng là rộng hả, ngay cả Đường Lang Quyền của La Quang Ngọc cũng biết?"

"Không, hắn sử dụng không phải là Đường Lang Quyền." Tôn Lộc Đường lắc đầu nói: "Thoạt nhìn hình như là Đường Lang Quyền "câu lâu thải thủ", nhưng trên thực tế nhưng lại không giống hoàn toàn. Phòng ngự như là Câu lâu thải thủ, nhưng công kích lại có bóng dáng Vịnh Xuân Quyền, liên tiêu đái đả, như phong tự bế, liên miên không ngừng, vừa đơn giản lại vừa thực dụng. Loại thủ pháp này đúng là rất cao minh hả, hẳn là do Vương Chí Đạo kết hợp Đường Lang cùng phép cận chiến của Vịnh Xuân mà tự nghĩ ra một loại quyền pháp mới hả!"

"Tự nghĩ ra?" Thành Thân Vương vẻ mặt không tin nói: "Hắn bất quá chỉ là một tiều tử mười sáu mười bảy tuổi, lại có năng lực tự nghĩ ra quyền pháp? Không có khả năng, thế này nhất định là có người dạy hắn, hoặc là hắn học trộm!"

Tôn Lộc Đường cười nói: "Thành Vương gia hình như đối với Vương Chí Đạo rất có thành kiến hả, cũng không biết tại sao thế?"

"Không có không có!" Thành Thân Vương đầu tiên là phủ nhận, sau đó lại nói: "Ta chỉ là cảm giác được tiểu tử này không có lễ phép, cá tính vừa cuồng vọng lại vừa xảo trá, tương lai sẽ gặp phải tai họa mà thôi."

"Có đúng không, cái này ta đây lại nhìn không ra, Thành Vương gia thật đúng là ánh mắt độc đáo hả!" Tôn Lộc Đường "ha ha" cười, nhưng hai tròng mắt vẫn nhìn lên Võ thánh tháp tầng thứ tư, cũng không biết là đang cố ý châm chọc Thành Thân Vương hay là chỉ lời nói vô tình.

Lúc này trên Võ thánh tháp tầng thứ tư, Vương Chí Đạo hai tay đang cùng La Quang Ngọc giao tay đôi công sau chừng gần một phút đồng hồ, đột nhiên cảm thấy cổ tay phải đau nhói.

Chính là khi La Quang Ngọc đón đỡ công kích tay phải của hắn, đã vươn hai cây ngón tay biến thành móc câu, lấy đầu ngón tay bất động thanh sắc điểm trúng ngay vào chỗ động mạch cổ tay của Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo dính đòn đau, tay phải lập tức bị La Quang Ngọc gạt văng ra, trung môn đại lộ, sau đó La Quang Ngọc một khuỷu tay nhô lên bắn vụt đến, nện một phát chắc nịch lên giữa ngực Vương Chí Đạo.

Khuỷu tay La Quang Ngọc lực đập quả thật kinh người cực kỳ. Vương Chí Đạo cảm thấy trước mắt tối sầm, trong ngực khó chịu đến mức thiếu chút nữa muốn nôn mửa, thân thể không tự chủ được mà lui về phía sau tới hai bước.

Trong "Chí Đạo quyền học" do Vương Chí Đạo tự mình sáng chế có một nguyên tắc đánh nhau như thế này: Khi bị địch nhân đánh lui nhất định phải đánh ra một quyền hoặc một cước, phòng ngừa địch nhân thừa cơ mà xông vào. Loại nguyên tắc này đã được hắn nuôi dưỡng thành thói quen, cho nên khi bị La Quang Ngọc một khuỷu tay nện cho thụt lui về phía sau, hắn liền theo bản năng nhằm phía La Quang Ngọc đá ra một cước.

Thật không ngờ, La Quang Ngọc hình như đã sớm biết Vương Chí Đạo sẽ có thể đá ra một cước này, nên cũng không có thừa thắng truy kích, mà là có chút lui một bước về phía sau, vừa vặn tránh được một cước này của Vương Chí Đạo. Sau đó La Quang Ngọc thân mình giống như mũi tên hướng Vương Chí Đạo phóng vụt đến. Hai tay như cuồng phong bạo vũ nhằm Vương Chí Đạo công tới.

Vương Chí Đạo phát hiện, mới vừa rồi lúc La Quang Ngọc cùng hắn đôi công, căn bản là không dùng toàn lực. Bởi vì La Quang Ngọc lúc này đây tốc độ công kích đột nhiên so với lúc trước nhanh hơn cũng phải xấp xỉ gấp đôi, làm hắn không thể ngăn trở nổi.

Chỉ chốc lát sau, trên ngực lại chịu thêm một kích, tiếp theo vai phải bị bổ trúng, cánh tay trái bị gõ trúng, chỗ mạng mỡ lại còn bị Đường Lang thủ nặng nề đâm trúng một cái. Sau đó, La Quang Ngọc thượng bước gạt khuỷu tay một phát, nặng nề đánh lên trúng cằm Vương Chí Đạo. Đầu óc Vương Chí Đạo liền cảm thấy một chút thất thần, không tự chủ được ngã nhào xuống.

Trên khán đài Ô Tâm Lan chứng kiến Vương Chí Đạo bị đánh bại, không tự chủ được mà che miệng lại, phát ra một tiếng kinh hô khe khẽ. Nàng từ sau lúc Vương Chí Đạo tỉnh lại từ trong hôn mê, đều cơ hồ vẫn đi theo bên người Vương Chí Đạo, đối với việc Vương Chí Đạo tạo thành kỳ tích đã sớm coi như là chuyện hiển nhiên, bản năng trong lòng tưởng rằng Vương Chí Đạo là không có khả năng bị đánh bại.

Cho nên lần này đột nhiên nhìn thấy Vương Chí Đạo bị người đánh bại ngã xuống, trong lòng hiển nhiên là cảm thấy khó có thể tin nổi.

Mà Long Điệp sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ có điều trong đôi mắt đẹp của nàng vẫn lộ ra quang mang khác thường, chính là đã bán đứng tâm tình của nàng, hiển nhiên là cùng hưởng chung trí nhớ với Chu Điệp, nàng cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác gì với Vương Chí Đạo.

Thành Thân Vương lão gia hỏa kia thì vẻ mặt lại có chút cười hả hê, Tôn Lộc Đường thì lại là thở dài, trong miệng thì thào tự nói bằng một thanh âm nhỏ đến mức khó nghe: "Đáng tiếc quá. Hắn vốn là có cơ hội thủ thắng, đáng tiếc hắn đã lựa chọn chiến lược sai lầm rồi, xem ra tiểu tử này cũng không phải là quá thông minh như trong lời đồn đại hả..."

Nhưng vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ lầm rằng Vương Chí Đạo đã nhất định thua rồi, Vương Chí Đạo nằm trên mặt đất lại thật bất ngờ nở một nụ cười.

La Quang Ngọc hỏi: "Ngươi tại sao lại cười cái gì?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Ta từ khi đi tới được thời đại này, đây là lần đầu tiên chính thức bị người khác đánh cho phải ngã xuống trên mặt đất, việc này không đáng cao hứng hay sao?"

La Quang Ngọc trợn mắt nhìn trừng trừng, trong lòng không rõ việc này có gì đáng để cao hứng, lập tức hỏi: "Vậy là ngươi đã nhận thua rồi sao?"

"Ai nói ta nhận thua rồi?" Vương Chí Đạo nhưng lại rất bất ngờ nói: "Ngươi chỉ là đem ta đánh ngã trên mặt đất, nhưng lại không làm ta mất đi sức chiến đấu, như thế nào có thể tính là ta thua?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Hả, vậy ngươi lại có ý định đánh tiếp sao?"

"Đương nhiên muốn đánh!" Vương Chí Đạo vẫn đang nằm trên mặt đất, trong miệng cười nói: "Ta đã phát hiện ra được nhược điểm của ngươi, như thế nào có thể không đánh tiếp?"

"Nhược điểm của ta?" La Quang Ngọc nghe vậy cũng nở nụ cười, nói: "Vương Chí Đạo, ta thực ra đã nghe qua truyền kỳ chiến tích của ngươi, đồn đại rằng khi ngươi cùng người khác so chiêu tỷ võ thì am hiểu nhất chính là Công tâm chi kế, thường thường có thể dùng một hai câu nói khiến cho đối thủ tâm thần đại loạn, bị ngươi xuất kỳ bất ý đánh ngã. Chỉ có điều là nếu ngươi tưởng rằng Công tâm chi kế kia có thể sử dụng đến trên người ta, vậy thì ngươi đã sai lầm rồi."

"Ngươi cũng sai lầm rồi." Vương Chí Đạo cười nói: "Ta cũng không có ý định dùng Công tâm chi kế đối với ngươi, ta thật sự là phát hiện ra nhược điểm của ngươi. Nói về đánh nhau đứng ở cự ly gần, ta bây giờ đúng là không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu dùng phương thức khác thì vẫn còn khó nói lắm!"

"Hả, vậy ngươi là ý định lấy cự ly trung hoặc xa cùng ta đánh nhau sao? Ngươi cho rằng cự ly trung và xa là chỗ yếu của ta?" La Quang Ngọc hỏi.

"Sai, chỗ yếu của ngươi chính là cự ly cực gần. Trong Đường Lang Quyền cũng không có kỹ thuật triền đấu trên mặt đất, ngươi mới vừa rồi đánh ngã ta, nhưng không có xông đi lên tiếp tục công kích ta, hiển nhiên là đã bị hạn chế bởi võ đức 'ko đánh người ngã xuống' trong võ thuật truyền thống. Điều này ngược lại lại làm hạn chế về phương diện năng lực triền đấu trên mặt đất của ngươi gần như bằng không, cho nên ta mới nắm chắc sẽ đem ngươi đánh bại!"

Vương Chí Đạo nói xong, thân thể đang nằm trên mặt đất đột nhiên vừa chuyển, đã chuyển qua dưới chân La Quang Ngọc, hai chân vươn lên, giao chéo nhau cuốn lấy đùi phải La Quang Ngọc, một chiêu "Tiễn đao thác thối", nhắm ngay đầu gối La Quang Ngọc dụng lực một phát, thân thể La Quang Ngọc lập tức bị kéo ngồi thụp xuống.

La Quang Ngọc trong lòng cả kinh, thân thể đang bị khom xuống nhưng vẫn đẩy ra một chưởng nhằm đánh xuống đầu Vương Chí Đạo vẫn đang nằm trên mặt đất. Thật không ngờ, Vương Chí Đạo nhưng lại bắt được cổ tay này của hẳn, sau đó kéo mạnh xuống phía dưới, đem La Quang Ngọc kéo ngã sấp hẳn xuống trên mặt đất, sau đó thân thể lật một cái, đã lật tới đè lên trên lưng La Quang Ngọc, cánh tay trái quấn quanh nách La Quang Ngọc, khóa cứng một cánh tay của hắn, cánh tay phải lại cuốn lấy cổ La Quang Ngọc, đồng thời đầu gối đè xuống trên khoeo chân La Quang Ngọc, đem La Quang Ngọc áp chế đến không thể động đậy được.

La Quang Ngọc vừa sợ vừa giận, thân thể dùng sức cố tránh một cái, nhưng lại làm cho cánh tay của Vương Chí Đạo đang quấn trên cổ hắn càng siết lại được càng chặt, khiến cho hắn cơ hồ muốn hít thở không thông.

La Quang Ngọc miễn cưỡng cánh tay phải còn có thể hoạt động được ấn mạnh xuống trên mặt đất, mượn lực xoay người một cái, sau đó một khuỷu tay hướng về sau nhằm Vương Chí Đạo đánh tới. Thật không ngờ, Vương Chí Đạo lại chịu buông cần cổ hắn ra, thay đổi thành cuốn lấy nốt cánh tay phải của hắn, lập tức lấy hình thức bẻ ngược khớp xương đem cánh tay phải của hắn khóa cứng lại. La Quang Ngọc cảm thấy khớp xương vai đau đớn kịch liệt, động một chút chỉ sợ sẽ gãy, lập tức không nhịn được cả giận nói: "Ngươi đây là đang tính cái đấu pháp quỷ quái gì?"

"Triền đấu cực gần trên mặt đất!" Vương Chí Đạo cười nói: "Đừng xem thường loại đấu pháp này! Trên lôi đài ở hậu thế rất là thịnh hành đó. Võ thuật Trung Quốc chúng ta một mặt theo đuổi sự cao nhã, thể diện, hoặc là tập trung nhất kích tất sát. Thủ đoạn công kích cũng thiên về đứng mà đánh nhau, đối với kỹ thuật đánh nhau triền đấu ở cự ly cực gần trên mặt đất thì lại rất ít nghiên cứu. Bởi vì các ngươi đều cho rằng nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại quá mất thê diện, lại còn cho rằng không nên công kích người đã ngã xuống đất, cho nên trong đám cao thủ quốc thuật các ngươi, kỹ thuật đánh triền đấu cự ly cực gần trên mặt đất này đều là rất kém cỏi, không chịu nổi một kích. Nếu như các ngươi không chịu nhìn nhận sự thật mà nghiên cứu một chút kỹ xảo thực chiến địa diện triền đấu, thì sớm muộn sẽ chịu thiệt thòi lớn."

Một tiếng quát lớn, chính là La Quang Ngọc không để ý đến khớp xương vai đang bị uy hiếp có thể bị bẻ gẫy, đột nhiên phát lực đem Vương Chí Đạo từ trên người muốn ném đi ra ngoài. Nhưng là hắn vẫn không có thoát khỏi tay Vương Chí Đạo, cánh tay Vương Chí Đạo lại một lần nữa cuốn lấy cổ hắn, lúc này đây lại dùng đến cả hai cánh tay, một trước một sau đan chéo nhau, kéo mạnh về phía sau một phát, đem thân thể La Quang Ngọc kéo cong về phía sau thành như nửa vòng tròn.

"Đối với ta mà nói, nếu như không muốn đem đối thủ đánh chết, như vậy ít nhất cũng phải làm cho đối thủ hôn mê, mới có thể xem như kết thúc chiến đấu. Cho nên, xin lỗi nhé!"

Tay phải Vương Chí Đạo khớp thứ hai ngón trỏ đột nhiên lồi lên, nhắm ngay vào đại động mạch bên cạnh cần cổ La Quang Ngọc mà đè xuống. Chỉ chốc lát sau, La Quang Ngọc hai tròng mắt bắt đầu trắng dã, rốt cục đã hôn mê đi rồi.

---------------------

Chú thích:

(1) -Đường Lang quyền: quyền pháp mô phỏng con bọ ngựa, Thất tinh đường lang là một chi phái của Đường Lang, lấy bộ vị công kích của thân thể theo hình sao Thất tinh Bắc đẩu.

(2) -Câu lâu thải thủ: phép đánh tay cận chiến phổ biến của quyền thuật Trung quốc, dùng cả hai tay vừa đẩy vừa kéo phá giải tay đối phương đồng thời kết hợp công kích. Các môn Đường Lang, Vịnh Xuân cùng với Thôi thủ của Thái Cực quyền có chỗ tương tự, xem phim về Thái Cực hay Vịnh Xuân thấy lúc đánh nhau hai bên đan tay vào nhau đưa đi đẩy lại vòng vèo chính là hình thức này.

Câu lậu thủ: phép đánh vừa phòng thủ vừa phản công trong Tiệt quyền đạo do Lý Tiểu Long cải tiến từ Câu lâu thải thủ. Bằng cách loại bớt động tác kéo đè dẫn tay đối phương rồi mới phản công, Lý Tiểu Long chủ trương trực tiếp một đòn vừa đè lên tay đối phương vừa đánh ra, nhanh hơn đối phương, nên mới gọi là Tiệt quyền đạo.

Bình Luận (0)
Comment