Tinh Võ Môn

Chương 129

Chiến cuộc đột nhiên chuyển biến làm cho đám khán giả trên khán đài mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Đám hơn một trăm người xem này có đến hơn phân nửa là quý tộc còn lại của Mãn Thanh Vương triều, bình thường xem đánh vật không ít, trong đó lại có không ít người cũng là hảo thủ đánh vật. Nhưng là quy tắc của đánh vật chính là khi lưng chạm đất thì phải chịu thua, còn đối với phương thức lấy lưng nằm trên mặt đất lại còn hướng đối thủ phát động công kích, lấy triền đấu mặt đất dành chiến thắng, thế này thì đúng là các quý tộc Mãn Thanh kia chưa từng có kiến thức qua. Cho nên mỗi người đều vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa cảm giác có chút nghi hoặc, phương thức chiến thắng như vậy có thể tính là chấp nhận được hay không?

Về phần non một nửa khán giả còn lại hầu hết là võ thuật danh gia đến đây xông phá quan ải. Trước khi bọn họ đến Võ thánh đảo đều đã tự thân kinh qua lớn nhỏ hơn trăm trận đấu, kinh nghiệm đánh nhau có thể nói là phong phú vô cùng, nhưng là đấu pháp nằm trên mặt đất lấy khoảng cách cực gần để tiếp xúc công kích đối thủ bọn họ lại là chưa từng có thử qua. Mặc dù bọn họ cũng từng luyện tập qua những dạng công phu tương tự, như "Địa thảng quyền", "Địa đường quyền" gì đó, nhưng là "Địa thảng quyền" chủ yếu là luyện các động tác như ngã, lăn, lôn, lật mình phối hợp cùng thối pháp công kích khi nằm trên mặt đất như như đạp, cắt, quét, móc, hất để phụ cho trợ quyền pháp công kích, không có các kỹ xảo triền đấu như quấn cố, quấn tay hay bẻ khớp xương.

Hơn nữa "Địa thảng quyền" chỉ là khi nào bọn họ bị ngã xuống đất, lúc bất đắc dĩ mới có thể dùng như thủ đoạn công kích. Bình thường khi cùng người so chiêu tỷ võ, các võ thuật danh gia thường thường đều rất coi trọng mặt mũi, cho rằng nếu bị đối phương đánh ngã xuống trên mặt đất chính là sự việc rất mất mặt mũi, xem như đã thua, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không chủ động ngã xuống đất, hơn nữa trừ phi có thù hận sinh tử, nếu không thì sẽ tuyệt đối không công kích đối thủ đã ngã xuống đất.

Cho nên khi Vương Chí Đạo đối La Quang Ngọc sử dụng ra loại kỹ thuật triền đấu mặt đất kia, đối với đám võ thuật danh gia này mà nói thì vẫn coi như là rất xa lạ mới mẻ gì đó, cho nên bọn họ cũng giống như đám quý tộc Mãn Thanh kia cùng trợn mắt há hốc mồm. Chỉ có điều là đám võ thuật danh gia này không phải là đang suy nghĩ xem trận này Vương Chí Đạo có được kể là chiến thắng hay không, mà chính là đang suy nghĩ: nếu đổi thành chính mình là La Quang Ngọc, vậy có thể ứng phó được loại đấu pháp này của Vương Chí Đạo hay không?

Chỉ có Ô Tâm Lan không có nhiều tâm tư như vậy, nhìn thấy Vương Chí Đạo đang hướng về phía mình làm ra một thủ thế thắng lợi, lập tức đứng phắt dậy hoan hô ầm lên: "Hay quá, Vương Chí Đạo lại vừa thắng rồi!"

"Thối lắm!" Lại nghe Thành Thân Vương lên tiếng mắng: "Hắn như thế sao có thể tính là thắng, hắn đã sớm thua!"

Ô Tâm Lan vẻ mặt ngạc nhiên, tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Thành Vương gia. Sao ông lại nói như thế? Người trấn thủ kia đã hôn mê rồi, mà Vương Chí Đạo lại hoàn hảo đứng vững ở đó, vậy như thế nào sẽ phải thua?"

Thành Thân Vương vừa tức vừa giận, không nhịn được chỉ vào Vương Chí Đạo nói: "Hắn đây là lỳ lợm chơi xấu, rõ ràng hắn đã bị La Quang Ngọc đánh ngã trên mặt đất, hơn nữa là lưng đã chạm đất rồi. Dựa theo quy tắc đánh vật, hắn đã là thua rồi, như thế nào lại có thể đánh tiếp?"

Ô Tâm Lan vẻ mặt "ngẩn ngơ", lại "ngây thơ" hỏi: "Vậy bọn họ nguyên lai là đang đánh vật hay sao? Ta tại sao lại nhìn không ra hả?"

Thành Thân Vương ngẩn người, lời còn đang muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa muốn hít thở không thông.

Tầng thứ năm trấn thủ là Hằng Vân hòa thượng, chính là cao thủ hiếm có trong Thiếu Lâm Tự. Tôn Lộc Đường lúc trước đã giới thiệu qua, nói vị Hằng Vân hòa thượng này Kim chung cháo công phu đã luyện được từ ngoài vào đến trong, không thể phá vỡ, công phu Tâm Ý Thủ lại càng lô hỏa thuần thanh. Mặc dù Vương Chí Đạo đối với môn Kim chung cháo này chỉ là nhếch mép cười nhạt, cho rằng thuộc về một trò ngạnh khí công được đám giang hồ bán nghệ tập luyện mà thôi, nhưng là đối với "Tâm Ý Thủ" lại không dám xem thường. Bởi vì môn công phu "Tâm Ý Thủ" xưa nay vốn là Thiếu Lâm Tự trấn sơn chi bảo, cùng với "Dịch Cân Kinh" nổi danh như nhau.

Thiếu Lâm Tự ở trong dân gian được coi là "Thái sơn bắc đẩu" của võ lâm, võ thuật Thiếu Lâm ở Trung Quốc, thậm chí cả trên thế giới đều là được biết đến là võ thuật có danh tiếng lớn nhất, được truyền lưu sâu rộng nhất. Trong dân gian, từ kẻ múa võ bán nghệ đầu đường đến võ giả mở võ quán đều một dạng như nhau đều lấy Thiếu Lâm Tự làm đầu bảng. Tuy nhiên nguồn gốc xuất phát của võ thuật Thiếu Lâm Tự lại rất đáng hoài nghi. Theo đồn đại thì bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự là do Đạt Ma Tổ Sư từ Thiên Trúc mang đến, tuy nhiên lý thuyết này trên thực tế chỉ là do gán ghép khiên cưỡng mà thôi. Theo khảo chứng của hậu thế, người đầu tiên đưa ra lý thuyết về bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự lại chính là vị đại tông sư tiểu thuyết võ hiệp nổi danh nhất ở hậu thế, Kim Dung lão gia tử! Hơn nữa Kim Dung lão gia tử đã thừa nhận, bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự trên thực tế chỉ là do tiên sinh để tăng độ hấp dẫn của tiểu thuyết mà sáng tạo ra, còn đối với võ công Thiếu Lâm Tự tiên sinh chỉ biết đến duy nhất "Dịch Cân Kinh", còn những môn võ công khác hoàn toàn không biết gì cả!

Mà theo như lời Kim Dung lão gia tử thì "Dịch Cân Kinh" cũng chỉ là một loại công pháp để nhằm nội tráng gân cốt, tăng trưởng khí lực, dưỡng sinh luyện khí, cùng Thiếu Lâm Tự hoặc là Đạt Ma Tổ Sư nửa điểm quan hệ cũng không có. Bởi vì loại công phu này cùng với phương pháp tu luyện nội công trong công phu truyền thống lại là đại đồng tiểu dị, không giống Phật gia công pháp, mà lại rất tương tự với Đạo gia công pháp. Đạt Ma Tổ Sư là một tăng nhân Thiên Trúc đến Trung Quốc tuyên dương Phật pháp không có khả năng viết ra loại sách "Dịch Cân Kinh" này.

Cho nên mới nói Thiếu Lâm Tự bảy mươi hai tuyệt kỹ chỉ là giả dối không có thật, ít nhất là trước khi tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung lão gia tử nổi danh thì căn bản là không có tài liệu nào ghi lại bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm. Sự hình thành của võ thuật Thiếu Lâm, loại trừ ra những thứ mượn danh hoặc là được hư cấu, phần lớn là đến từ võ thuật trong dân gian hoặc là võ thuật trong quân đội. Trong các tăng nhân Thiếu Lâm, có không ít người trước khi xuất gia đều là danh gia võ thuật, bởi vì không ưa trần thế, mới trốn vào Không môn, sau khi cởi áo làm tăng mới đem võ thuật truyền vào Thiếu Lâm Tự. Lại cũng có không ít võ thuật danh gia tự nguyện đem võ công gia truyền của bản thân mình mà truyền vào Thiếu Lâm Tự, tỷ như Hàn Thông truyền Thông Tí, Mã Tịch truyền Đoản Đả, Lý Tẩu truyền Đại Tiểu Hồng Quyền, mà Bạch Ngọc Phong lại truyền Ngũ hình Long Xà Hổ Báo Hạc, vân vân. Những vũ kỹ đó sau khi truyền vào Thiếu Lâm Tự đã dần hình thành nên một bộ phận của Thiếu Lâm phái căn bản. Trong quá trình truyền lưu ra ngoài, do những quy chế của xã hội cùng với ảnh hưởng của văn hóa Thiền tông, mới từng bước chuyển biến thành một phong cách độc đáo riêng biệt, đến thời Minh Thanh đã dần dần ổn định hình thành nên Thiếu Lâm quyền phái.

Mà trong võ thuật Thiếu Lâm đó, chân chính tinh hoa chỉ còn là "Dịch Cân kinh" cùng "Tâm Ý thủ".

Chỗ bất đồng giữa hai môn này chính là, Dịch Cân Kinh công phu chỉ là công pháp nội tráng hoặc là dưỡng khí luyện lực, không hề có một chút kỹ thuật công kích nào. Cho nên Tâm Ý Thủ mới thật sự có thể là trấn sơn chi bảo của Thiếu Lâm Tự, không thể dễ dàng truyền ra ngoài. Cho nên những người biết được Tâm Ý Thủ, một dạng như nhau đều là võ tăng Thiếu Lâm thân phận trong Thiếu Lâm Tự rất cao, bản thân kỹ nghệ rất giỏi.

Giới võ thuật từ trước đã có một câu nói, "Thái Cực gian, Bát Quái hoạt, độc nhất không gì hơn Tâm Ý thủ", chính là chỉ Thiếu Lâm Tự Tâm Ý thủ. Tâm Ý thủ lai lịch rất thần bí, đồn đại là có khả năng khi đại danh sư Tâm Ý Quyền Cơ Long Phong đến thăm Thiếu Lâm, đã truyền cho tăng nhân, sau đó được tăng nhân cải biến mà thành.

Mặc dù loại thuyết pháp này ở hậu thế không được môn nhân Thiếu Lâm Tự thừa nhận, nhưng chỉ cần là người đã luyện tập qua hoặc tìm hiểu sâu về Tâm Ý Quyền cùng Tâm Ý Thủ sẽ phát hiện ra hai loại quyền pháp này cực kỳ tương tự, phương pháp tu luyện lại càng đại đồng tiểu dị.

Nói về tính chất chiến đấu, hai môn quyền pháp này cũng đều phi thường ác độc mạnh mẽ, được cho là chỉ cần luyện tập một năm là có thể ra tay đánh chết người.

Cho nên ở hậu thế khi bình luận về những môn quyền pháp có uy lực thực chiến nhất trong võ thuật truyền thống Trung Quốc, Tâm Ý Thủ chính là rất được nổi danh trong đó.

Hằng Vân hòa thượng có thể lên làm trấn thủ tầng thứ năm, thực lực không thể nghi ngờ hẳn là so với La Quang Ngọc còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm, nếu như chính diện chiến đấu, Vương Chí Đạo khẳng định chính bản thân hắn tuyệt đối không phải là đối thủ. Cho nên hắn phải nghĩ muốn dùng phương pháp khác.

Đối với Vương Chí Đạo mà nói, chiến đấu cũng không phải chỉ là thuần túy đấu vũ lực, còn phải đấu trí, đấu gan, đấu vận khí. Vương Chí Đạo cho dù vẫn chưa biết Hằng Vân hòa thượng này là như thế nào, nhưng vẫn tự tin rằng trí tuệ cùng can đảm của bản thân mình chắc là vẫn cao hơn Hằng Vân hòa thượng, trừ phi một Hằng Vân hòa thượng này cũng là một người từ hậu thế xuyên qua thời gian mà tái sinh ở đây.

Về phần vận khí, ngoại trừ ra một chút xui xẻo khi xông phá quan ải ở tầng thứ nhất, Vương Chí Đạo cảm giác được chính bản thân mình vẫn có thể tính là may mắn, ít nhất Hằng Vân hòa thượng vừa mới cùng Trát Mộc Khắc, cũng là một cao thủ, đánh một trận. Trát Mộc Khắc cùng Hằng Vân hòa thượng lúc mười năm trước cũng đã đánh qua, coi như là đối thủ của lão, thực lực hẳn là không sai biệt nhiều. Hơn nữa từ khi Vương Chí Đạo bắt đầu tiến vào Võ thánh tháp, mãi vừa rồi Hằng Vân hòa thượng mới đem được Trát Mộc Khắc đánh ngã xuống tháp, hiển nhiên đã mất rất nhiều khí lực. Chính bản thân mình mặc dù khi xông phá quan ải cũng tốn không ít khí lực, nhưng lại có "nghịch thức thở bụng sâu" hỗ trợ, năng lực phục hồi rất mạnh, huống chi chính bản thân mình cũng không có chân chính đem hết toàn lực thi đấu. Lúc trước cho dù cùng La Quang Ngọc đánh một trận, cũng chỉ có thể xem như là làm nóng người, ngay lúc này thân thể lại có thể coi như đang đứng ở thời khắc cường thịnh, chính là thuận lợi nhất để phát tiết ra một trận đại chiến.

Chỉ có điều Vương Chí Đạo vẫn tỏ ra rất "lễ phép" nói với Hằng Vân hòa thượng: "Đại sư, ông vừa mới hăng hái kịch chiến một trận, vậy có muốn nghỉ ngơi trước một chút rồi mới cùng ta đánh hay không?"

Đó là vì Vương Chí Đạo xem ra, như Hằng Vân hòa thượng kia là một võ thuật danh gia, nhìn thấy bản thân mình chỉ là một tiểu tử mười bảy tuổi đến khiêu chiến, cho dù là có mệt mỏi nhưng nghe thấy cách nói năng như vậy, cũng sẽ tự lấy thân phận mà tuyệt đối không chịu yếu thế. Nếu là như thế, chính mình sẽ đạt được mục đích ép hắn phải đánh luôn.

Nhưng thật là ngoài ý muốn của Vương Chí Đạo chính là, Hằng Vân hòa thượng này lại cười tủm tỉm nói với hắn: "Tiểu tử, ngươi thật sự là biết quan tâm đến lão nạp hả. Lão nạp vừa mới hăng hái cùng gã to xác đến chết cũng không chịu thua kia đánh một trận, đang mệt muốn chết đây. Nhìn thấy ngươi tinh thần phấn chấn xông lên tháp, còn đang thầm kêu khổ đây! Ngươi đã nói như vậy, vậy thì lão nạp đây cũng không thể phụ hảo ý của ngươi. Cũng được, ta sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi chừng mươi phút sẽ cùng ngươi chiến đấu hả!"

Hằng Vân hòa thượng nói xong, cũng không để ý tới vẻ mặt Vương Chí Đạo đang trợn mắt há hốc mồm, liền ngồi ngay xuống, ngũ tâm hướng thiên nhắm mắt tĩnh tọa điều tức.

Vương Chí Đạo trong lòng mắng to, nhưng lại không thể làm thế nào khác được. Để cho Hằng Vân hòa thượng nghỉ ngơi, chính là do hắn nói ra, bây giờ hắn hiển nhiên là không thể đổi ý. Vương Chí Đạo đành phải đứng yên ở chỗ mình luyện tập "nghịch thức thở bụng sâu" mà chờ đợi.

Hằng Vân hòa thượng nói nghỉ ngơi chừng mười phút đồng hồ, thì đúng là thật sự sau chừng mười phút mới chịu mở mắt, chậm rãi đứng lên. Cũng thật đáng khâm phục đám khán giả đang ngồi xem trên khán đài, chờ đợi thời gian dài như vậy cũng không có mở miệng chửi "con mẹ nó".

Chứng kiến Hằng Vân hòa thượng đứng lên, Vương Chí Đạo lập tức bày ra tư thế, chuẩn bị hướng Hằng Vân hòa thượng xông đến tiên phát chế nhân.

o0o

Thật không ngờ Hằng Vân hòa thượng nhưng lại vươn tay ngăn cản hắn nói: "Chờ một chút, tiểu tử, lão nạp còn chưa có nói bắt đầu mà, ngươi gấp cái gì chứ? Người tuổi trẻ tốt nhất không nên quá nóng vội, không phải đã có câu tục ngữ nói, 'nóng vội không ăn được đậu hủ nóng' hay sao!"

Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng? Cái hình ảnh này cùng với tình huống lúc này có quan hệ như thế nào chứ? Vương Chí Đạo trong lòng buồn bực, đành phải hỏi: "Như vậy xin hỏi đại sư, chúng ta khi nào có thể bắt đầu?"

"Khụ khụ, đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ sẽ đến!" Hằng Vân hòa thượng chậm rãi nói: "Lão nạp tuổi tác dù sao cũng đã lớn, nghỉ ngơi chừng mười phút là lại cảm thấy gân cốt chùng hết xuống cả rồi, loại tình huống này đúng là rất bất lợi khi chiến đấu kịch liệt, hơn nữa từ dưỡng sinh học mà nói, thì rất dễ dàng tổn hại sức khỏe, hay là để cho lão nạp trước hết đi một bài quyền làm nóng người đã hả!"

Hằng Vân hòa thượng nói xong, cũng không thèm để ý xem Vương Chí Đạo có đáp ứng hay không, lập tức tự mình bắt đầu luyện quyền, bộ quyền pháp hiển nhiên chỉ là Thiếu Lâm trường quyền rất thông thường. Chỉ thấy động tác của hắn đầu tiên là tiểu khai tiểu hợp, mềm mềm mại mại, sau đó chuyển thành đến đại khai đại hợp, thư trương hữu lực. Một lát sau đó, kình lực càng ngày càng mạnh, chỉ nghe tăng bào của hắn theo động tác đánh quyền mà liên tục rung lên bắn ra, rung động phần phật, thân thể các khớp xương cốt thậm chí còn rung động "răng rắc". Sau khi luyện quyền chừng đủ ba phút đồng hồ, Hằng Vân hòa thượng đột nhiên dậm chân một cái, Võ thánh tháp một trận run rẩy, giống như là đang muốn sụp xuống.

Lúc này chỉ thấy Hằng Vân hòa thượng sắc mặt hồng nhuận, trên mặt ánh mắt thỏa mãn giống như là vừa mới ăn thuốc kích thích.

Vương Chí Đạo mặc dù nhìn Hằng Vân hòa thượng biểu diễn Trường quyền thể hiện uy lực cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi: "Xin hỏi đại sư, ông đã làm nóng người thật tốt chưa? Chúng ta có thể đánh được chưa"

"Được được, tốt rồi, chờ một chút!"

Vương Chí Đạo nghe được Hằng Vân hòa thượng nói "tốt rồi", đang muốn xông lên, Hằng Vân hòa thượng đột nhiên lại bảo "chờ một chút", làm cho thân thể của hắn lại một lần nữa đành đứng yên tại chỗ.

Chỉ thấy Hằng Vân hòa thượng cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu tử, hay là không nên nóng lòng. Để cho lão nạp trước hết hỏi ngươi một câu, ngươi là ý định cùng lão nạp đấu văn hay là đấu võ? Lão nạp tuổi tác dù sao cũng đã lớn, nếu cùng ngươi đấu võ mà nói, bất luận là coi như ta phạm tội ỷ lớn hiếp nhỏ, hay là ngươi chịu tiếng xấu là lấy trẻ khinh già, thì đều là không hay lắm. Huống chi đấu võ dù sao cũng quá mức nguy hiểm, lão nạp đã thấu hiểu hồng trần, hơn nữa tuổi lại rất cao, cho dù chết cũng không có ván đề gì. Nhưng là ngươi thì lại không giống như vậy. Ngươi tuổi tác vẫn còn rất trẻ, vạn nhất không cẩn thận để cho lão nạp lỡ tay đánh cho không chết cũng tàn phế, thì chẳng những lão nạp không yên tâm, mà nửa đời sau của ngươi cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Vậy nên lão nạp đề nghị, chúng ta hay là làm một trận đấu văn là tốt nhất, ý tứ của ngươi như thế nào?"

Vương Chí Đạo trợn mắt kinh ngạc nhìn Hằng Vân hòa thượng một lúc lâu, trong lòng rốt cục rõ ràng, Hằng Vân hòa thượng này chỉ sợ cũng là giống hệt như mình, đều là người am hiểu công tâm thuật, hơn nữa lão căn bản là không cần danh tiếng, da mặt so với mình còn muốn dày hơn. Bày đặt ra nhiều chuyện như vậy, mục đích chính là nghĩ muốn làm cho mình tâm nản ý loạn, để cho lão chiếm được tiện nghi. Khó trách Trát Mộc Khắc lại cùng lão đánh nhau lâu như vậy, phỏng chừng là có đến hơn một nửa thời gian là phải nghe lão hòa thượng này nói nhảm.

Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo không tự chủ được mà cũng phải bật cười, sau đó hai tay rất tự nhiên buông thõng xuống, rất nhẹ nhàng cười nói với Hằng Vân hòa thượng: "Như vậy đại sư ý định đấu văn như thế nào, xin mời cứ ra đề bài đi?"

"Ha ha, tiểu tử ngươi có vẻ rất tin tưởng hả, xem ra lão nạp có chút không quá tốt rồi!" Hằng Vân hòa thượng vẻ mặt khoa trương, tiếp theo lại "ha ha" cười nói: "Nếu tiểu tử ngươi đã có một cách tự tin như vậy, vậy thì lão nạp ra chiêu đây."

Hằng Vân hòa thượng vừa nói, hai chân lập tức vừa chia vừa hạ, đứng thành một tư thế trung bình tấn, sau đó cười nói với Vương Chí Đạo: "Tiểu tử, như vậy đi, lão nạp đứng yên bất động ở chỗ này, nếu như ngươi có bản lãnh đem lão nạp đạp đổ, hoặc là đẩy lùi được một bước, vậy thì tính lão nạp thua, như thế nào?"

Vương Chí Đạo nhìn Hằng Vân hòa thượng đứng tấn hai chân được đến giống như cổ thụ mọc rể, biết rằng loại cao thủ đứng trung bình tấn như lão này, chỉ cần lập tấn đứng ổn rồi, chỉ sợ bảy tám người cũng kéo mà bất động, đẩy mà không ngã. Chỉ có điều Vương Chí Đạo lại có thủ đoạn chuyên dùng để đối phó với loại cao thủ đứng tấn mã bộ này, lập tức ung dung thản nhiên nói: "Thế này đối với đại sư chính là rất có hại đó, đại sư thật sự là muốn làm như thế sao?"

Hằng Vân hòa thượng cười tủm tỉm nói: "Lão nạp sẽ không chịu thiệt đâu, tiểu tử, mời tới đi, đẩy lui được lão nạp liền tính cho ngươi thắng!"

"Được!" Vương Chí Đạo gật đầu, đi tới đứng vững trước mặt Hằng Vân hòa thượng, đầu tiên là trên dưới nhún nhún người một cái, lắc lắc hạ hạ hai cánh tay, sau đó từ từ giơ hai tay lên, làm một động tác như muốn đẩy vào Hằng Vân hòa thượng. Nhưng là đột nhiên trong lúc đó, quyền phải của Vương Chí Đạo đột ngột mãnh liệt phát lực, hung hăng hướng trên mặt Hằng Vân hòa thượng đánh tới.

"Chát" một tiếng, không ngờ lại đánh trúng vào một bàn tay. Chỉ thấy hữu chưởng của Hằng Vân hòa thượng không biết từ khi nào đã hoành tới trước mặt rồi, chặn lại một quyền này của Vương Chí Đạo, lão lại cười tủm tỉm nói: "Tiểu tử, ngươi như thế này không phải là đẩy, mà là nghĩ muốn đem mặt lão nạp đánh phá hả!"

Vương Chí Đạo trong lòng kinh ngạc vì Hằng Vân hòa thượng phản ứng cực nhanh, càng kinh ngạc là Hằng Vân hòa thượng đã tiếp một quyền của hắn, thân thể nhưng lại ngay cả lay động cũng không có chớp lên một chút, nghe vậy đành giải thích nói: "Ta khi đẩy người cũng là một dạng như nhau đẩy như thế này mà thôi, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi. Nhưng thật ra đại sư ông, lúc trước đã nói là bất động, vậy tại sao lại xuất thủ ngăn cản như thế? Thế này có tính là ông thua hay không?"

Hằng Vân hòa thượng thật không có ngờ tới chính mình lại gặp phải một đối thủ "vô sỉ" ngang sức ngang tài, lập tức không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng lại "ha ha" cười nói: "Lão nạp trước nói chính là cước bộ bất động, cũng không có nói gì là không động thủ, như thế nào có thể tính là thua? Tiểu tử, là ngươi không có nghe rõ ràng đấy chứ!"

"Nguyên lai là như vậy, là ta hiểu sai ý rồi. Nếu đã là như thế này, chúng ta đây liền tiếp tục vậy, đại sư ông chuẩn bị, ta lại đẩy ông đây!"

Vương Chí Đạo nói xong, nắm tay hắn từ trong lòng bàn tay Hằng Vân hòa thượng rụt trở về, sau đó một khuỷu tay bắn ra, nặng nề đánh trúng lên trên ngực Hằng Vân hòa thượng.

"Chát" một tiếng, đã đánh trúng rồi, Hằng Vân hòa thượng lần này rõ ràng là không hề ngăn cản!

Nhưng là Vương Chí Đạo lại không có làm bị thương đến Hằng Vân hòa thượng một mảy may, hắn cảm giác như chính khuỷu tay của mình giống như đánh lên một cái lốp xe được bơm căng hơi vậy, lực phản chấn kinh người bắn ngược lại mạnh đến nỗi làm hắn không tự chủ được phải lùi về phía sau một bước.

Vương Chí Đạo trong lòng ngẩn ngơ, không thể tin nổi, liền nhấc chân một cước nhằm đá lên thân thể Hằng Vân hòa thượng. Hằng Vân hòa thượng lần này lại còn chủ động giơ song chưởng lên cao, để cho ngọn cước của Vương Chí Đạo trực tiếp đá vào mạng sườn lão.

Lực phản chấn cực lớn lại một lần nữa xuất hiện, làm cho Vương Chí Đạo thiếu chút nữa mất thăng bằng.

Hằng Vân hòa thượng chẳng những dường như không có việc gì, còn có thể cười hì hì nói đùa với Vương Chí Đạo: "Tiểu tử, khí lực không đủ rồi, lão nạp cảm giác so với gãi ngứa cũng không có gì phân biệt!"

Vương Chí Đạo bình tĩnh tâm thần lại, lần nữa khởi cước, lúc này đây bộ vị đá kích chính là chỗ khoeo chân Hằng Vân hòa thượng.

"Thông minh!" Hằng Vân hòa thượng than thở một câu, chỉ có điều là đầu gối của lão bất động vẫn hoàn bất động, một cước này của Vương Chí Đạo vẫn là phí công vô ích.

Vương Chí Đạo trong tâm tức giận, lập tức đầu gối nhằm bụng Hằng Vân hòa thượng thúc tới. Như húc vào đám bông gòn! Vương Chí Đạo cảm giác thấy như đầu gối của mình bị lún vào trong, vừa mới cảm thấy không ổn, phản lực cực mạnh đã bắn ngược ra, làm hắn ngã lăn văng ra ngoài.

Chỉ nghe Hằng Vân hòa thượng khoe khoang khoác lác nói: "Tiểu tử, không sợ nói cho ngươi biết, lão nạp ngay từ hai mươi năm trước cũng đã đem được ngoại gia Kim chung cháo luyện tới cảnh giới đao thương bất nhập, côn đánh không đau. Sau đó lão nạp lại gặp được được một người bạn tốt truyền thụ cho một bộ tâm pháp luyện khí nội tráng, sau khi khổ tu thêm mười năm nữa, Kim chung cháo đã luyện được đến từ ngoài vào trong, cả người cơ nhục tính co dãn cùng động năng đều sung mãn, chẳng những càng không sợ bị đánh, mà còn có thể mượn lực làm thành phản lực bắn ngược lại được. Cho đến bây giờ, coi như là ngay cả công kích có lực xuyên thấu cực mạnh của cao thủ nội gia quyền như thốn kình, loa toàn kình, ám kình gì đó, cũng khó có thể làm cho lão nạp bị thương.

Đến cảnh giới này, Kim chung cháo của ta đã không còn là Kim chung cháo nguyên bản nữa, mà đã là "Kim cương bất hoại chi thân" rồi! Cho nên tiểu tử nhà ngươi, hay là ngươi nhận thua đi. Xem tuổi tác của ngươi, trẻ như vậy mà đã có thể xông lên đến tầng thứ năm này là đã hiếm có lắm rồi, rất đáng khen đó. Chờ sau khi mùa Võ thánh đại hội này kết thúc, lão nạp sẽ quy ẩn, sau mười năm nữa ngươi trở lại lên đây đánh tiếp, nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đánh lên đến tận tầng thứ bảy. Tới lúc đó tranh đoạt danh hiệu 'Võ Thánh' cũng không phải là không có khả năng!"

Vương Chí Đạo trừng mắt nhìn Hằng Vân hòa thượng, đối với lời lão nói căn bản là không có để vào tai. Đột nhiên hắn chuyển tới sau lưng Hằng Vân hòa thượng, dùng song chưởng siết lên trên cổ Hằng Vân hòa thượng.

Hằng Vân hòa thượng "ha ha" cười, bất chấp Vương Chí Đạo cánh tay càng lúc càng siết chặt.

Hằng Vân hòa thượng vẫn đang cười, sau đó thân thể về phía sau hất một cái, Vương Chí Đạo lập tức từ trên lưng Hằng Vân hòa thượng bắn văng ra, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống thêm lần nữa.

Lại trợn trừng mắt nhìn Hằng Vân hòa thượng một lại lâu, Vương Chí Đạo mới hỏi Hằng Vân hòa thượng: "Ông mạnh mẽ như vậy, tại sao chỉ trấn thủ Võ thánh tháp tầng thứ năm, mà không phải là trấn thủ tầng thứ sáu hoặc là tầng thứ bảy?"

Hằng Vân hòa thượng nghe vậy sửng sốt sửng sốt, sau đó "ha ha" cười nói: "Bởi vì tầng thứ sáu có Cam Mạc Nhiên trông coi, tầng thứ bảy có Tôn Lộc Đường trấn giữ, cho nên không cần tới lão nạp."

"Không đúng, bởi vì ông không phải là đối thủ của Cam Mạc Nhiên cùng Tôn Lộc Đường, cho nên ông chỉ có thể chịu khuất đứng ở Võ thánh tháp tầng thứ năm. Điều này nói rõ rằng 'kim cương bất hoại chi thân' của ông không phải là không thể phá vỡ, ông nhất định có nhược điểm, chỉ cần ta tìm ra được một nhược điểm này, sẽ có thể đánh bại ông!" Vương Chí Đạo nói.

Hằng Vân hòa thượng nghe vậy cười to nói: "Nói rất hay, tiểu tử, mặc kệ là cái công phu gì hay là ai đi nữa, cũng không phải là không có nhược điểm. Cam Mạc Nhiên cùng Tôn Lộc Đường đúng là bởi vì đã tìm được nhược điểm của lão nạp, mới đánh bại được lão nạp. Nhưng vấn đề là, ngươi có thể tìm được nhược điểm của lão nạp hay sao?"

Vương Chí Đạo lại hỏi: "Lý Thư Văn cùng Thượng Vân Tường đã đánh bại được ông"

Hằng Vân hòa thượng gật đầu nói: "Đúng như thế!" Nguồn truyện: Truyện FULL

Vương Chí Đạo thì thào như đang tự với mình: "Ta đã cùng Lý Thư Văn đánh qua, cũng thấy được Thượng Vân Tường cùng Cam Mạc Nhiên chiến đấu. Bọn họ mặc dù cực mạnh, nhưng là biểu hiện lại không được đến kinh người giống như ông vậy. Biểu hiện của ông đúng là vượt quá xa thực lực của bọn họ, nhưng là bọn họ lại có thể đánh bại ông, đây là tại sao?"

Hằng Vân hòa thượng mỉm cười nói: "Tiểu tử, ngươi là ý định đang muốn tự hỏi chính mình hay sao? Có muốn lão nạp trở về tĩnh tọa hay không, cho ngươi ở đây chậm rãi tự hỏi vài ngày, đợi được đến khi ngươi nghĩ thông suốt thì trở lại cùng lão nạp tiếp tục đấu?"

"Không cần thiết, ta đã nghĩ thông suốt rồi!" Vương Chí Đạo mỉm cười chỉ vào Hằng Vân hòa thượng nói: "Đại sư, Lý Thư Văn bọn họ nếu có thể đánh bại ông, ta đây cũng có thể đánh bại ông!"

Bình Luận (0)
Comment